← Quay lại trang sách

Chương 173 Ai chà, mùi vị không tệ!

Đúng lúc này, Thẩm Thiên thở dài, một lệnh bài màu bạc bất ngờ xuất hiện lơ lửng trước mặt hắn, tỏa ra kiếm mang sáng chói.

Hình bóng Vĩ Ngạn xuất hiện sau lưng Thẩm Thiên, mặc áo gai, tay cầm một thanh kiếm đen lớn vô cùng cường thế.

Đối mặt với Phược Tiên đằng, cái bóng này rút kiếm ra.

Một kiếm này dường như xuyên qua không gian, nhìn thì rõ ràng rất chậm nhưng lại không thể tránh né.

Kiếm mang phá không kéo đến, nhẹ nhàng xẹt qua thân thể Phược Tiên đằng, tiếp tục cắt theo miệng vết thương của nó.

Keng!

Thanh kiếm đen lại trở vào trong bao, cái bóng mờ hơn rất nhiều, ẩn vào trong lệnh bài bạc.

Cây dây leo dài gần trăm trượng bị chém đứt làm hai, từ miệng vết thương chảy ra vô số chất lỏng.

Dây leo to lớn rơi từ trên trời xuống đè sập một căn nhà, bụi bay mù mịt.

“Phược Tiên đằng đáng sợ thật. Nếu không có kiếm chủ lệnh ở đây thì lần này thực nguy hiểm!”

Thẩm Thiên cất kiếm chủ lệnh vào trong Thương Minh giới, để cho nó điên cuồng hấp thu linh thạch khôi phục lại.

Vào tình huống này, chỉ có kiếm chủ lệnh mới có thể mang lại cảm giác an toàn cho hắn.

Nhìn thân thể Phược Tiên đằng vẫn còn nhúc nhích, Thẩm Thiên lại bổ sung thêm mấy chục tấm âm dương phá giáp lôi tặng cho nó.

Phược Tiên đằng vốn đã bị thương nặng lại thủng thêm trăm ngàn lỗ, dần dần không giãy dụa nổi nữa.

“Phược Tiên đằng thật đáng sợ. Ta nguyện tôn mày là thứ mạnh nhất trong số các kẻ địch của mình.”

Thẩm Thiên âm thầm cảm thán. Khi Phược Tiên đằng vốn có sinh mệnh lực cực kỳ ngoan cường có thể tự do đi lại thì quả thực là đại nạn của tu sĩ loài người.

Nếu không phải vừa rồi mình kiên định liều chết chống cự, có lẽ đã bại trong tay gốc Phược Tiên đằng Nguyên Anh kỳ này rồi.

Nghỉ ngơi đi, Đằng Đằng! Mặc dù mày chết nhưng tao sẽ luyện chế mày thành Phược Tiên tác cực phẩm, để cho mày được đi theo tao.

Mày sẽ là huân chương vinh quang của tao!

Thẩm Thiên thôi động Thương Minh giới, thử nhét cả thân lẫn rễ gốc Phược Tiên đằng khổng lồ này vào trong đó.

Cũng may Thương Minh giới Thần Thủy Linh Tôn để lại cũng đủ lớn, có thể chứa được tất cả.

Đổi lại là nhẫn không gian của tu sĩ khác, chỉ e là nhét đầy cũng không được một phần ba.

Thẩm Thiên tính toán sơ sơ, cộng số Phược Tiên đằng Kim Đan kỳ mà vừa rồi Trương Vân Hi chặt được và cả gốc Phược Tiên đằng Nguyên Anh kỳ này.

Lúc này trong Thương Minh giới của hắn đã có gần mười gốc Phược Tiên đằng rồi, mà gốc nào cũng là cực phẩm.

Nhất là gốc Phược Tiên đằng biến dị Nguyên Anh kỳ kia, thậm chí còn quý hơn cả gốc Trương Vân Hi chém được trong bình nguyên Mê Vụ trước đó.

Nếu đưa ra thị trường, không thể đo được giá trị.

Hô!

Tốn bao nhiêu công, cuối cùng Thẩm Thiên đã nhét trọn vẹn được gốc Phược Tiên đằng to tướng này vào trong Thương Minh giới.

Lúc này linh vụ đã hoàn toàn bao kín tòa thành.

Không đến nỗi khoa trương như đưa tay không thấy được năm ngón, nhưng cách ba bước đã không phân được trai gái rồi.

Bỗng nhiên đột nhiên một sợi dây leo từ trong sương mù vươn ra trói chặt liên xạ thần thương trong tay Thẩm Thiên.

Cùng lúc đó, một sợi dây leo khác lấy thế sét đánh không kịp bưng tai từ dưới lòng đất chui lên quấn quanh đùi Thẩm Thiên.

Lực kéo cực mạnh của dây leo kéo bay Thẩm Thiên ra ngoài, nhất thời không thể làm chủ được thăng bằng.

Thẩm Thiên biến sắc, vội vàng ném ra một tấm lôi bạo phù, nổ banh gốc Phược Tiên đằng này.

Cùng lúc đó, hắn điên cuồng rót linh lực trong cơ thể vào Huyền Vũ khôi, khởi động nó.

Trong chốc lát, trên đỉnh đầu Thẩm Thiên ngưng tụ ra một con Huyền Vũ to bằng cái bồn tắm lớn, tản ra uy áp nhàn nhạt.

Huyền Vũ khôi trên người hắn cũng tản ra quầng sáng nhàn nhạt, ngưng tụ ra một tầng phòng ngự màu đen quanh thân Thẩm Thiên.

Oanh!

Lôi bạo phù nổ tung.

Nhưng hiệu quả sát thương với gốc Phược Tiên đằng này lại không quá khả quan.

Dù sao đây cũng chỉ là âm dương lôi bạo phù chứ không phải âm dương phá giáp lôi và âm dương diệt yêu thương.

Dùng nó để đối phó với Phược Tiên đằng Kim Đan miễn cưỡng còn được.

Ngược lại tính năng phòng ngự của Huyền Vũ khôi mà Thần Tiêu Thánh chủ tặng cho lại đem đến cho Thẩm Thiên một kinh ngạc không tưởng tượng nổi.

Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, sau khi lồng phòng ngự của Huyền Vũ khôi xuất hiện, Phược Tiên đằng cuốn quanh chân mình đã lỏng ra không ít.

Nhưng chỉ như vậy còn lâu mới đủ. Bởi vì lúc này không chỉ có một gốc Phược Tiên đằng Kim Đan kỳ mà có đến hai gốc đang liên thủ tấn công hắn.

Mặc dù sau khi Huyền Vũ khôi bắn ra uy năng khiến cho hai cây dây leo này không thể nào đột phá được lồng phòng ngự. Nhưng linh lực của Thẩm Thiên chỉ có hạn, cho dù có hấp thu linh thạch để khôi phục cũng không thể luôn bật pháp khí thế này được.

Huống chi hai gốc Phược Tiên đằng này đang bao quanh Thẩm Thiên gói hắn chặt như bánh chưng.

Dù Thẩm Thiên có lấy linh thạch trong Thương Minh giới ra để bù vào tiêu hao cũng chỉ chống đỡ được thêm một lát.

Nếu dựa vào Huyền Vũ khôi, chắc chắn không thể thoát khỏi Phược Tiên đằng đang trói.

Nhìn dây leo không ngừng nhúc nhích bên ngoài tầng phòng ngự, đầu óc Thẩm Thiên hoạt động cực nhanh.

Làm sao thoát thân đây? Làm sao thoát thân được? Hoặc làm sao có thể chống đỡ đến lúc cứu viện tới được?

Quá khó khăn đi!

Bỗng nhiên Thẩm Thiên cảm thấy tâm hỏa trong cơ thể bắt đầu xao động.

Hắn lại nhìn Phược Tiên đằng không ngừng nhúc nhích ngoài tầng phòng ngự.

Thẩm Thiên chấn kinh. Nhìn hai gốc Phược Tiên đằng Kim Đan kỳ ngoài tầng phòng ngự kia, Thẩm Thiên lại chảy nước miếng.

Hắn cảm giác hai gốc Phược Tiên đằng ngoài kia chẳng khác nào hai cái quẩy, hai cây mía.

Chúng tỏa ra mùi hương nhàn nhạt khiến cho từng tế bào trong cơ thể Thẩm Thiên phải khát khao.

Khi phát hiện mình nghĩ thế, Thẩm Thiên sợ đến ngây người.

Mẹ nó chứ, mình đường đường là người của Đại Trung Hoa có nền ẩm thực xuất sắc, sao có thể để ý tới nguyên liệu này?

Khỏi cần phải nói. Chỉ xét vẻ ngoài này thôi, có thể nhét vào miệng được thật hả?

Nhưng mà… sao ta lại cảm thấy đây là nguyên liệu nấu ăn?

Rõ ràng đây là một con quái thực vật mà!

Trong lòng Thẩm Thiên đang điên cuồng đấu tranh, sau một hồi lâu, cuối cùng hắn đã vượt qua được cảm giác khó chịu trong lòng.

Hừ. Đám Phược Tiên đằng bọn mày có thể hút bổn Thánh Tử, chẳng lẽ bổn Thánh Tử không thể hút bọn mày sao?

Dù sao bây giờ bổn Thánh Tử đã bị trói chặt, không cho ta đi ta sẽ cắn chết mày!

Nghĩ vậy, hắn nhìn gốc Phược Tiên đằng ngoài tầng phòng ngự…

Hắn nhắm mắt lại, nắm lấy rễ cây, há mồm cắn thật mạnh!

Vốn Thẩm Thiên còn tưởng thứ chất lỏng này sẽ cực kỳ đắng chát, có thể gây buồn nôn.

Hắn cắn một cái, chất lỏng từ dây leo tứa ra nổ tung trong miệng.

Ôi~~~

Thẩm Thiên không thể ngờ được hương vị của thứ này lại ngọt ngào đến ê răng.

Hai mắt hắn mở lớn sáng rực: “Ái chà, không tệ đâu!”

Sau đó, Thẩm Thiên bắt đầu điên cuồng hút.