← Quay lại trang sách

Chương 174 Đằng Mẫu: “Ngươi xứng với bản Tiên Cơ” (1)

Với sự hút dịch lỏng điên cuồng của Thẩm Thiên thì Tân Hỏa Kinh trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển.

Chất lỏng bị hút vào trong bụng còn chưa kịp lấp đầy dạ dày thì đã bị luyện hóa, hấp thu sạch sẽ.

Thẩm Thiên cảm nhận được mỗi tế bào trên cơ thể của mình được một nguồn năng lượng tinh khiết thẩm thấu vào.

Mọi mệt mỏi nhanh chóng bị tiêu tan.

Quan trọng hơn là sau khi nuốt lượng lớn dịch lỏng của Phược Tiên Đằng, Thẩm Thiên cảm thấy được cơ thể mình có những thay đổi rõ rệt.

Hắn cảm giác thấy sức ảnh hưởng của màn sương mù này đối với thần niệm giảm đi một chút, đồng thợi thị lực cũng được cải thiện hơn.

Vốn là Thẩm Thiên chỉ có thể thấy được phạm vi chưa đến mười thước xung quanh sương mù thì hiện tại đã thấy được đại khái hai mươi thước.

Chắc lẽ chất dịch lỏng của Phược Tiên Đằng chính là khắc tinh của màn sương mù này ư?

Thẩm Thiên vui mừng trong lòng, càng cố gắng hút thật nhiều Phược Tiên Đằng.

Trong nháy mắt, gốc Phược Thiên Đằng bắt đầu co lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

Càng kì quái hơn là rõ ràng bị Thẩm Thiên hút dịch lỏng nhưng Phược Tiên Đằng lại không cách nào tránh thoát.

Chỉ có thể mặc kể Thẩm Thiên hút mình thành cái xác khô.

Nấc….

Sau khoảng năm phút, Thẩm Thiên ợ một cái.

Một gốc Phược Thiên Đằng bị hút khô chỉ còn cái vỏ rơi tự do xuống mặt đất.

Nó đến chết cũng không hề nghĩ tới mình lại chịu uất ức để mặc cho người khác hút khô mình.

Nếu như ông trời cho nó cơ hội sống một lần nữa, nó sẽ tuyệt đối không dám trêu chọc tên quái vật này!

“Đã lắm, Phược Tiên Đằng này rất là ngon miệng, ta dám khẳng định ngươi là ngọt nhất trong số các kẻ địch của ta.”

Thẩm Thiên liếm môi một cái, liếm sạch giọt chất lỏng cuối cùng còn dính ở khóe miệng

Thanh thanh ngọt ngọt, mùi vị thanh mát giống như là rau cải, xà lách.

Tuy là dịch lỏng của Phược Tiên Đằng khá ít nhưng mùi vị thật sự không tệ.

Thu gốc cây Phược Tiên Đằng vào bên trong Thương Minh giới xong, ánh mắt của Thẩm Thiên liền khóa chặt một gốc Phược Tiên Đằng khác.

Một cây Phược Tiên Đằng khác lập tức rung động kịch liệt, chùm rễ ở phía dưới xòe ra, nhanh chóng chạy trốn trong làn sương mù

Cứu mạng, có người ăn đằng!

Miệng Thẩm Thiên nở nụ cười toe toét. Nói đùa đấy à, ta vừa mới cảnh cáo ngươi đừng có chọc bản Thánh tử mà không chịu nghe, còn khăng khăng muốn trói ta.

Bây giờ muốn chạy đã chậm!

Ngoan ngoãn đi vào miệng của bản Thánh tử đi, mang tất cả tinh hoa của ngươi hiến tặng cho ta đi!

Tậm niệm biến chuyển, Liên Xạ Thần Thương vốn đang bị trói thì lập tức lao lên không trung.

Thẩm Thiên hừ lạnh một tiếng, hét lớn: “Hắc Tê Khải Giáp, hiện!”

Sau khi hút khô dịch lỏng của Phược Tiên Đằng, Thẩm Thiên có cảm giác trạng thái của cơ thể mình hiện giờ đang ở thời kỳ sung mãn nhất.

Linh lực bị tiêu hao lúc trước thì bây giờ đã cơ bản khôi phục lại toàn bộ, hơn nữa đan điền còn có dấu hiệu căng tràn.

Lúc này, Thẩm Thiên cần có một trận đại chiến thật sảng khoái, phát tiết lượng linh khí dư thừa trong cơ thể ra ngoài.

Áo giáp Thần Lôi màu đen bá đạo bao phủ bên ngoài cơ thể Thẩm Thiên, khiến hắn trông như một Thần tướng uy vũ từ trên trời hạ phàm.

Hắn từ từ nâng lên Liên Xạ Thần Thương trên tay, Nhâm Thủy Huyền Vũ Thần Lôi từ từ bao phủ Liên Xạ Thần Thương.

“Toái ma phục bạo, diệt vu cuồng bộc, bình như kính thủy, hãy xem Lưu Tinh Thương của bản Thánh tử ta đây!”

Khí tức lôi đình cường đại bao phủ khắp cơ thể Thẩm Thiên, giờ phút này Thẩm Thiên “tỏa sáng” mạnh mẽ nhất từ trước đến nay.

Bởi vì được Hắc Tê Khải Giáp bao phủ bên ngoài, nên Huyền Vũ Khôi cũng bị che lấp.

Trừ Thẩm Thiên ra, không còn ai có thể biết được Thẩm Thiên đội Huyền Vũ Khôi bên trong.

Thế mà ép bản Thánh tử ta phải dùng lá bài tẩy, cũng có chút bản lĩnh đấy.

Nhưng mà bây giờ, các người hãy nhận mệnh đi!

Bước chân của Thẩm Thiên nhanh như gió, nhanh chóng đuổi giết đám Phược Tiên Đằng.

Có Huyền Vũ Khôi và Hắc Tê Khải Giáp hộ thể, dù là Phược Tiên Đằng cấp Kim Đan cũng không thể phá được lớp phòng ngự.

Nếu như ngươi không phá được phòng ngự của ta thì đến phiên ta đánh ngươi, gốc Phược Tiên Đằng này bản Thánh tử đã “chốt” rồi!

Thế là bên trong sương mù, một cảnh tượng “kì dị” bắt đầu xuất hiện.

Ở những nơi khác trong thành Mê Vụ, các tu sĩ đều cố thủ bên trong hàng rào, cẩn thận đề phòng Phược Tiền Đằng đang ẩn núp trong tối.

Mà ở bên chỗ Thẩm Thiên, thì lại là một tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ đang đuổi theo một Phược Tiên Đằng cảnh giớ Kim Đan, trong ánh mắt còn hiện lên sự thèm muốn.

Cây Phược Tiên Đằng cảnh giới Kim Đan kia đã bị dọa phát khiếp, chẳng phải Đằng Mẫu nói là cho chúng ta đi săn sao?

Tại sao trong thành Mê Vụ lại có tên nhân loại đánh sợ như vậy, dám hút ngược lại chúng ta.

Cứu mạng a, Đại ca, Nhị ca, Tam ca, Tứ ca, Ngũ ca, ta sắp chết rồi!

Phược Tiên Đằng dùng phần gốc rễ lòe xòe của mình, nhanh chóng chạy thục mạng về phía trước.

Thẩm Thiên khoác Hắc Tê Khải Giáp trên người, tay cầm Lưu Tinh Thương đuổi giết phía sau.

Lúc này, Thẩm Thiên cảm giác mình như là thiên thần hạ phàm, vượt cấp giết yêu quái như giết chó!

“Nghiệt súc, lại dám làm xằng làm bậy giết hại con người, hôm nay Thẩm Thiên ta nhất định sẽ…”

“Nhất định sẽ dạy dỗ ngươi thật tốt, lần này thì coi như bỏ qua nhưng lần sau thì không được hư như vậy nữa.”

“Cái CMN, rõ ràng nói lần này bỏ qua rồi, thế nào còn đánh lén? Còn dám quần ẩu! Không biết xấu hổ!”

“Là các ngươi ép ta, Hắc Tê Khải Giáp, tán, Nhâm Thủy Huyền Vũ Giáp, hợp thể!”