Chương 193 Nhất định phải giữ được trái tim Thiên nhi (1)
Sau khi ngắt kết nối, Thần Tiêu Thánh Chủ đứng ngạo nghễ trên Thánh chủ điện.
Lôi Đình Tiên Quang như triều cường lao mạnh về bốn phía.
Lôi quang trên mười trụ đồ đằng Thần thú nhẹ nhàng chấn động.
Rầm!
Trong tiếng nổ nang, mười hư ảnh Thần thú từ trong trụ đồ đằng bắn ra, chui vào trong cơ thể Thần Tiêu Thánh chủ.
Lão đạo sĩ nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng này của Thần Tiêu Thánh chủ thì nhếch miệng: “Sư đệ căng thẳng gì chứ?”
Ông ta chế giễu: “Không phải đệ từ nói tiểu tử Thẩm Thiên này là đứa con của thần Khí Vận, được thiên mệnh chiếu cố, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?”
Thần Tiêu Thánh Chủ từng thề son sắt với Lý Đạo Tử, giữa trời đất có vài đứa con của thần Khí Vận, vừa sinh ra đã được thiên đạo vô cùng nuông chiều.
Đồng thời nói loại người này cho dù ra ngoài gặp phải nguy hiểm, cũng nhất định sẽ biến nguy thành an, thậm chí khắc chết kẻ địch kiếm được món hời lớn.
Nếu Thần Tiêu Thánh chủ nghĩ Thẩm Thiên là kiểu người này vậy thì sao Thánh chủ còn cần phải lo lắng như vậy?
Thần Tiêu Thánh chủ nghe thấy câu hỏi của lão đạo sĩ liền nhìn ông ta như nhìn một kẻ ngốc.
“Sư huynh, huynh sẽ không ngu xuẩn tưởng rằng bổn tọa đi cứu Thiên nhi đấy chứ?”
Lão đạo sĩ sửng sốt: “Không phải thì đệ khẩn trương như vậy làm gì?”
Thần Tiêu Thánh chủ hờ hững nói: “Sư huynh, phải đọc nhiều sách vào, đọc nhiều sách vào!”
Lão đạo sĩ thẹn quá hoá giận: “Lão nhị, ta nhịn ngươi lâu lắm rồi, ngươi lại sỉ nhục ta!”
“Chẳng phải đã nói tiểu tử này sẽ không gặp phải nguy hiểm sao? Vì sao lần này tiểu tử này mất tích, ngươi lại căng thẳng vậy?”
“Ha ha, ta thừa nhận tiểu tử này đúng là có khôn vặt, hơn nữa còn có thể tạo ra được m Dương Lôi phù.”
“Nhưng hắn tu luyện Tân Hỏa Kinh, vận khí chắc chắn sẽ sẽ trở nên càng ngày càng kém!”
“Đệ nhìn đi, lần này tất cả mọi người đều không sao, chỉ có hắn là mất tích!”
Thần Tiêu Thánh Chủ hờ hững nói: “Tên ngốc, ngu xuẩn.”
“Bổn tọa chưa từng cảm thấy lần này Thiên nhi mất tích sẽ là chuyện xấu.”
“Sư huynh, nếu huynh cẩn thận nghiên cứu về sự tích cuộc đời của một ngàn người có vận khí lớn kia thì huynh sẽ phát hiện đối với người có vận khí lớn thì biến cố tai nạn càng lớn cơ duyên sẽ càng lớn hơn!”
“Một kẻ xui xẻo bình thường thì sẽ gặp nạn, còn người có vận khí lớn sẽ rời khỏi đám đông, thần xui quỷ khiến gặp được cơ duyên lớn.”
“Vì sao Thánh nhân đánh nhau hủy diệt một phương khiến chúng sinh gặp nạn, kết quả khi cả hai đồng quy vu tận thì lại được người vận khí lớn nhặt được di sản Thánh thi.”
“Yêu nghiệt tuyệt thế tiêu hao hết năng lượng toàn thân, niết bàn tiến cấp lên huyết mạch cao hơn gì đó, cuối cùng vào thời kỳ suy yếu nhất thì bị người có vận khí lớn thu phục.”
“Thánh nữ trong trắng gì đấy bị đại ma đầu đả thương, trúng xuân độc tà ác trốn thoát, gặp người có vận khí lớn cùng qua một đêm xuân.”
“Từng chuyện này nghe thì toàn là những lời nhảm nhí vô lý thật ra đều là những trải nghiệm truyền kỳ thật sự.”
“Huynh cho rằng kịch biến ở bình nguyên Mê Vụ lần này chỉ mình Thiên nhi mất tích là nó xui xẻo?”
“Huynh sai rồi, Đại sư huynh ngu xuẩn của ta ơi, điều này vừa hay đã chứng minh được nó là người có vận khí lớn!”
“Bổn tọa dám cam đoan, hiện tại Thiên nhi chắc chắn đang gặp cơ duyên lớn!”
Lão đạo sĩ nghe thấy Thần Tiêu Thánh chủ chắc chắn như vậy liền ngẩn người: “Đệ nói gì?”
“Đệ nói sở dĩ tiểu tử này mất tích là vì gặp cơ duyên lớn? Đệ coi lão đạo là đồ ngốc à?”
“Nó mà gặp được cơ duyên lớn thì ta...”
Hình như lão đạo sĩ nhớ ra gì đó nên đành nghẹn ngào nuốt lại lời nói.
Thần Tiêu Thánh chủ hờ hững nói: “Huynh tưởng huynh không ngốc à? Sư huynh, coi như bổn tọa cầu xin huynh.”
“Sau này nếu rảnh rỗi thì đọc nhiều sách vào, lần này bổn tọa đi thành Mê Vụ thật ra là đi làm chỗ dựa trợ uy cho nó.”
“Từ lúc Thiên nhi gia nhập bản môn đến nay, thay bản môn tìm lại “Dùng Thân Hóa Kiếp”, thay bản môn nghiên cứu ra m Dương Thủy Nghịch Thần Lôi.”
“Nó cống hiến nhiều cho bản môn như vậy nhưng bản môn chưa từng có ân tình bồi dưỡng gì quá lớn đối với nó, thực sự chưa đủ lòng cảm mến.”
“Lần này Thiên nhi mất tích chính là cơ hội tốt ngàn năm một thuở để bổn tọa trao cho Thiên nhi cơ hội cảm nhận tình cảm dịu dàng của Thánh địa!”
“Lần này bổn tọa nhất định phải khiến Thiên nhi cảm nhận được sự coi trọng Thánh địa dành cho nó, để nó gần gũi với Thánh địa.”
“Dù lần này nó mất tích sẽ không gặp phải nguy hiểm gì thì bổn tọa cũng muốn nó nhìn thấy thái độ của Thánh địa!”
“Thiên nhi là Thánh tử, vậy Thánh địa có chết cũng sẽ bảo vệ nó, dù có trở thành kẻ thù của cả thế giới!”
Nói xong, Thần Tiêu Thánh chủ đã đánh vỡ không gian, trong khoảnh khắc ngưng tụ ra cánh cửa hư không.
Lão đạo sĩ bĩu môi: “Nói năng linh tinh, lão đạo không tin tiểu tử này có vận khí lớn cổ quái như vậy.”
“Trước kia chẳng qua chỉ là trùng hợp thôi, người có vận khí lớn sao có thể tu luyện Tân Hỏa Kinh, lần này lão đạo sẽ cùng đệ đến thành Mê Vụ.”
Thần Tiêu Thánh Chủ một bước bước vào trong cánh cửa hư không, lão đạo sĩ cũng bước sát theo sau.
Quang ảnh trước mắt nhanh chóng lưu chuyển, trong nháy mắt đã vượt qua vạn dặm sơn hà.
Trên Thánh tử lệnh và Thánh nữ lệnh đều khắc trận pháp định vị đặc biệt có thể cảm ứng được vị trí của nhau.
Thánh tử lệnh của Thẩm Thiên đang trong phạm vi bao phủ của linh vụ, che giấu cảm ứng nhưng Trương Vân Hi đã lao ra khỏi linh vụ.
Bởi vậy Thần Tiêu Thánh Chủ cảm ứng được Thánh nữ lệnh, trực tiếp định vị tọa độ không gian đến bên cạnh Thánh nữ lệnh, xuyên qua không gian tới đó.