Chương 204 Yêu nữ, giao sư đệ ta ra đây! (2)
“Không hổ là Thánh tử sư huynh, có thể khiến cho Thánh Chủ không tiếc hao tổn nguyên khí tới cứu.”
“Tiên sư chính là Tiên sư, một thân một mình xâm nhập vào sâu trong bình nguyên Mê Vụ còn có thể không bị thương gì.”
“Quả nhiên thành Mê Vụ được giải vây chính là nhờ Tiên sư. Thủ đoạn của Tiên sư thực sự khiến cho người ta chỉ biết thở dài!”
“Thánh chủ tự mình xuất thủ, Điện hạ được cứu rồi. Lan Phi nương nương trên trời có linh ắt cũng mỉm cười nơi cửu tuyền!”
◇ ❖ ◇
Lại nói tới vùng sâu trong bình nguyên Mê Vụ.
Lúc này Thẩm Thiên đã rời khỏi sơn cốc một cách hoảng hốt.
Tới một khoảnh đất bằng.
Trước mắt hắn là một ngọn lửa đỏ hừng hực nhảy nhót chập chờn.
Đúng vậy, ngọn lửa kia chính là mảnh vỡ của bản nguyên nam minh ly hỏa, cũng là mảnh vỡ cuối cùng mà Thẩm Thiên tìm thấy.
Một ngày một đêm vừa rồi Thần Tiêu Thánh Chủ đang cố gắng luyện hóa linh vụ, Thẩm Thiên cũng không rảnh rỗi.
Hắn triệt để càn quét sơn cốc Mê Vụ một lượt, đảm bảo không để sót thứ gì.
Sau đó, hắn bắt đầu sưu tầm nam minh ly hỏa.
Khi Càn Dương Kiếm Tôn vẫn lạc, bản nguyên nam minh ly hỏa đã vỡ tan bắn ra tứ phía.
Trong đó, phần lớn là rơi vào gần sơn cốc. Thẩm Thiên có thể cảm nhận được.
Dựa vào sức mạnh của Tân Hỏa kinh chỉ dẫn, chẳng mấy chốc hắn đã tìm được từng mảnh từng mảnh nam minh ly hỏa.
Đốm lửa trước mắt hắn đây chính là mảnh bản nguyên cuối cùng mà hắn cảm ứng được.
Thẩm Thiên cẩn thận chuyển mảnh nam minh ly hỏa này vào trong Tân Hỏa Kinh luyện hóa.
Một cỗ năng lượng đặc biệt lập tức xông khắp toàn thân hắn.
Thẩm Thiên có thể cảm giác được ngọn lửa trong lòng mình càng thêm nóng hơn.
Trong ngũ hành, hành hỏa tương ứng với trái tim, chính là tạng khí cung cấp tinh huyết.
Lúc này, trái tim được ly hỏa rèn luyện, Thẩm Thiên có thể cảm giác được tinh huyết của mình càng mạnh hơn trước kia!
Lúc này, thậm chí hắn còn cảm thấy có thể đánh thử một trận với Chân Tiên nữa!
Đương nhiên, thử một trận là tạ thế ngay.
◇ ❖ ◇
Thẩm Thiên lấy một cái rương gỗ từ trong thương minh giới ra.
Trong rương chứa xương cốt, khúc nào khúc nấy đều tỏa sắc vàng kim.
Số xương cốt này cứng như thần kim bách luyện, còn phát ra chân vân kiếm đạo.
Theo như hắn suy đoán thì đây chính là những mảnh xương của Càn Dương Kiếm Tôn khi vẫn lạc còn sót lại.
Dù sao Thẩm Thiên cũng đã kế thừa một phần nam minh ly hỏa, về tình về lý đều nên lập một mộ phần cho ông ta.
Bởi vậy, trong quá trình thu thập nam minh ly hỏa, hắn cũng tiện tay góp nhặt xương vụn lại.
Hắn dùng phên tiên đằng đào một cái hố, vùi số xương này vào.
Sau đó, hắn lại tìm một tảng đá, chém thành hình thanh dài.
Giơ liên xạ thần thương, Thẩm Thiên viết sáu chữ lớn “Càn Dương Kiếm Tôn chi mộ” lên tảng đá.
Cạnh sáu chữ lớn này, hán viết thêm một hàng chữ nhỏ “Người có duyên Thẩm Thiên lập.”
Nhận lấy di sản của ông, chôn ông vào mộ phần, bổn Thánh tử và ông không ai nợ ai nữa!
Thẩm Thiên đang định thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.
Không đúng. Quá bất cẩn rồi, sao có thể viết tên để lại chứ!
Vạn nhất Càn Dương Kiếm Tôn có kẻ thù, nhìn thấy bia mộ của ông ta thì sao?
Đến lúc đó, họ lại coi bổn Thánh tử là người kế thừa truyền thừa của Càn Dương Kiếm Tôn, mà đi hại bổn Thánh Tử thì sao?
Chẳng phải bổn Thánh Tử sẽ phải chịu thiệt thay tiểu tử Triệu Hạo kia sao? Không được, không được, quá nguy hiểm.
Nghĩ vậy, hắn bèn đổi chữ “Thẩm Thiên” trong “Người có duyên Thẩm Thiên lập” thành “Triệu Hạo”
Ừm, như vậy dễ coi hơn nhiều rồi.
Nhưng cũng không ổn. Làm vậy không phải bổn Thánh tử đã lừa Triệu huynh rồi sao?
Thẩm Thiên chống cằm chăm chú nhìn cái bia đá, bối rối băn khoăn.
◇ ❖ ◇
Đúng lúc này, đột nhiên một cái bóng màu bạc hiện ra giữa không trung bình nguyên.
Đằng sau nàng có dị tượng Bạch Hổ lôi đình, toàn thân bừng bừng lửa giận.
“Yêu nữ, dám cướp mặt nạ ta đưa cho sư đệ. Ngươi đã làm gì hắn?”
“Mau giao sư đệ ta ra đây. Nếu không bổn Thánh nữ sẽ không tha cho ngươi!”
Tiếng hô vừa dứt, nữ tử cường đại kia đã giáng lâm.
Nàng ra quyền như mãnh hổ hạ sơn nhắm thẳng Thẩm Thiên mà đấm!
Đúng một khắc này, Hỗn Nguyên Thần Lôi bao phủ toàn thân, nàng như một con mãnh hổ vồ mồi.
Không phải Trương Vân Hi còn ai vào đây nữa?
Lúc này, Thẩm Thiên vốn đang nghĩ nên dựng bia cho Càn Dương kiếm tôn thế nào!
Đột nhiên, toàn thân hắn nổi lên hồi chuông báo động. Đối mặt với đòn công kích đầy giận dữ của Trương Vân Hi kia hắn nào dám tiếp.
Hắn liền quăng bia mộ trong tay về phía Trương Vân Hi rồi lấy Huyền Vũ Thuẫn chặn phía trước nàng ta.
Rầm!!!
Chỉ một tấm bia đá nhỏ xíu thôi, làm sao có thể ngăn chặn được đòn tấn công của Trương Vân Hi?
Khoảnh khắc nấm đấm của nàng ta tiếp xúc với bia đá, tấm bia đá đã vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ văng tứ tung.
Thẩm Thiên còn chưa kịp thay Càn Dương kiếm tôn mặc niệm, đã cảm thấy Huyền Vũ Thuẫn như bị một chiếc xe tải cán qua.
Cả người hắn bay ngược ra sau mười mấy trượng, miễn cưỡng ổn định lại cơ thể, hai tay tê rần, suýt chút nữa bị chấn động đến bay đi.
Chậc!
Không hổ là sư tỷ!
Sức mạnh của sư tỷ kinh khủng thế đấy!
Thẩm Thiên còn chưa hết kinh ngạc, sắc mặt đã thay đổi.
Vì khí thế của Trương Vân Hi vẫn đang tăng cao không ngừng.
Đùa à, sau khi lấy được Hỗn Nguyên Thần Lôi, sức mạnh của Trương Vân Hi tăng cao nhanh chóng.
Nàng vốn là người giỏi nhất trong Thất Văn Kim Đan, chỉ cách Bát Văn Kim Đan nửa bước mà thôi.
Nếu kích hoạt Hỗn Nguyên Thần Lôi ở giữa mi tâm để hỗ trợ thêm, ngay cả Bát Văn Kim Đan cũng có thể trấn áp được.
Tuy sức mạnh của Thẩm Thiên đã tăng lên nhiều, thậm chí có thể đánh bại đa số những cường giả Kim Đan kỳ, nhưng trước mặt hắn là một con hổ cái!
Mấu chốt là, hiện giờ Thẩm Thiên còn đang mặc chiến giáp Thần Thủy Linh Tôn, đâu có gan đấu tay đôi với Trương Vân Hi?
Một bên thì khí thế hừng hực, một bên e sợ thân phận thật sự bị phát hiện nên chiến ý không ngang nhau.
Bên thì yếu, bên thì mạnh, Thẩm Thiên chỉ còn cách dùng Huyền Vũ Thuẫn để vừa đánh vừa lùi thôi.
“Đáng ghét, yêu nữ ngươi còn dám cướp Huyền Vũ Thuẫn của sư đệ!”
“Thẩm Thiên sư đệ đang ở đâu? Mau giao ra đây!”