← Quay lại trang sách

Chương 206 Tiểu Đằng Đằng khóc rồi (1)

Thẩm Thiên biết mặt nạ Phượng Vũ có thể che đậy được khí tức.

Nhưng có ra sao đi chăng nữa hắn cũng không ngờ mặt nạ đó có thể qua mắt được cả sự do thám của Thần Tiêu Thánh chủ.

Cho dù nói như nào đi nữa, có thể che giấu được là một chuyện tốt, dù gì thì Thẩm Thiên cũng là một người cần có sĩ diện.

Nghĩ đến đây, Thẩm Thiên bắt đầu thay trang phục ngay dưới lòng đất, cởi chiến giáp xanh nhạt ra, thay y phục của mình lên.

Sau đó lấy gương ra soi, tận lực không để lưu lại dấu vết nào.

Cùng lúc đó, tâm tình của Thần Tiêu Thánh Chủ và Bích Liên thiên tôn rất không ổn định.

Nhất là lão đạo sĩ, chua xót từ trong ra ngoài.

Phải biết rằng, sau khi lão tu luyện Tân Hỏa Kinh, vận đen cứ liên tục đến.

Kỳ vật thiên địa Bích Lạc Thanh Thiên Viêm duy nhất trên người lão cũng là có được trước khi chuyển sang luyện Tân Hỏa Kinh.

Còn Thẩm Thiên thì sao? Trước đó đã có cơ duyên nhận được Nhất Nguyên Trọng Thuỷ, giờ lại có thêm loại kỳ vật thiên địa.

Sự may mắn đó khiến lão đạo sĩ ghen tị đến mức nhịn không được mà muốn hét lên ông trời thật bất công!

Còn về Thần Tiêu Thánh chủ, ông là người có đầu óc, suy nghĩ toàn diện hơn lão đạo sĩ.

Lão đạo sĩ chỉ nhìn thấy Thẩm Thiên đã tiến cấp thành Dương Lôi Thần Thể, lấy được hai loại kỳ vật thiên địa lớn mạnh.

Nhưng Thần Tiêu Thánh chủ lại chú ý đến một điểm quan trọng hơn, đó là Thẩm Thiên lại có thể dung hợp hai loại kì vật đó lại.

Phải biết rằng, những kì vật trong danh sách những kỳ vật thiên địa là tạo vật của trời cao, có sức mạnh vô song, đồng thời cực kì khó thu phục được.

Cho dù những tu sĩ thông thường có lấy được kì vật như vậy mà muốn luyện hóa chúng để phục vụ cho bản thân cũng là một việc làm trăm khó vạn khó.

Ví như lão đạo sĩ, cơ thể đã dung hợp luyện hóa Bích Lạc Thanh Thiên Viêm, sức mạnh được tăng lên rất nhiều.

Nhưng nếu tiếp tục cho lão một loại kỳ vật thiên địa nữa, chưa chắc lão đã có thể dễ dàng luyện hóa được chúng.

Bởi vì luyện hóa Kỳ vật thiên địa tuyệt đối không phải là một chuyện đơn giản, vì nó dễ bị tiêu hao vô ích.

Tương truyền, Đông Hoang ba ngàn năm trước có một vị đại năng tuyệt thế tu luyện Luyện thể thuật, cố ép ba loại kì vật dung hòa vào nhau.

Kết quả là uy lực của Kỳ vật thiên địa bùng ra ngoài trong quá trình luyện hóa dung hợp, khiến người đó trực tiếp bị tẩu hỏa nhập ma, cơ thể cũng theo đó mà mai mòn.

Đến cả vị đại năng tuyệt thế hòng dung hợp ba loại Kỳ vật thiên địa đó mà còn sống không bằng chết.

Tu vi hiện tại của Thẩm Thiên chẳng qua chỉ là một Trúc Cơ kỳ nhỏ bé thôi mà lại có thể dễ dàng dung hợp ba đại kì vật đó?

Đây là việc mà người có thể chất bình thường làm được sao? Đây rõ ràng là người được thiên đạo chiếu cố mà!

Trong lòng Thần Tiêu Thánh Chủ càng thêm chắc chắn, phán đoán của mình là đúng.

Hi vọng về tương lai của bản môn đặt hết lên người Thẩm Thiên!

Nghĩ đến đây, Thần Tiêu Thánh chủ lo sợ lão đạo sĩ không hiểu chuyện kia sẽ làm ra hành động ngu xuẩn không suy nghĩ nào đó.

Nên Thần Tiêu Thánh chủ âm thầm truyền âm, nói cho lão đạo sĩ nghe toàn bộ phán đoán của mình.

“Sư huynh, bổn tọa đã nói hết những gì cần nói rồi, huynh có muốn kết thiện duyên với Thẩm Thiên – Con của Khí Vận hay không?”

Mặt của lão đạo sĩ đỏ lên, trong đầu nhớ lại lời bản thân từng nói trước đó: ta mà hối hận thì làm cháu của đệ!

Một là ôm lấy đùi đứa con của Khí Vận, làm cháu của sư đệ, hai là là một kẻ bại trận có chí khí.

Lão đạo sĩ cảm thấy rất quặn lòng, tốt xấu gì cũng là thiên tôn, cũng cần có thể diện chứ.

“Cái…cái này, sư huynh để ta quan sát thêm chút nữa, không cần vội.”

Tuy vẫn còn cứng miệng, nhưng trong lòng lão đạo sĩ đã phục rồi.

Cùng là tu luyện Tân Hỏa Kinh, nhưng không cùng thể chất cũng gây ra khác biệt rất lớn.

Đa số những người luyện thể thuật luyện Tân Hỏa Kinh, hao phí bỏ ra gấp mười lần, nhưng hiệu quả đạt được lại không quá rõ ràng.

Tư chất luyện thể của lão đạo sĩ thuộc loại cực kì yêu nghiệt, dồn mọi sức lực để tu luyện Tân Hỏa Kinh thể thuật, đến mức có thể gọi là bất khả chiến bại với những người cùng cấp.

Nhưng trong lòng Lão đạo sĩ biết rõ, khi lão đang ở Siêu Phàm cảnh Ma Thần Luyện Thể, sức mạnh của lão kém xa Thẩm Thiên.

Cái khác không nhắc đến, cho dù đem ba loại Kỳ vật thiên địa ra đặt trước mặt Lão đạo sĩ, lão cũng không dám luyện hóa chúng.

Bởi vì năng lượng của Kỳ vật thiên địa rất lớn, xử lí không tốt có sẽ lập tức phát nổ.

Đừng nói đến Siêu Phàm cảnh, cho dù tu vi mạnh hơn đi nữa thì cũng có thể bị loại năng lượng đó làm cho vẫn lạc!

Dù gì thì phát nổ trong cơ thể và phát nổ ngoài cơ thể là hai khái niệm khác nhau.

Còn về Thẩm Thiên, có thể luyện hóa được ba loại Kỳ vật thiên địa ở Siêu Phàm cảnh đã là chuyện khiến Lão đạo sĩ kinh ngạc đến đờ đẫn rồi.

Lão cảm thấy tự hào vì sức mạnh thiên phú của mình, nhưng khi so với Thẩm Thiên thì lại chẳng thấm thía vào đâu!

Nếu không phải lời nói làm cháu lúc trước của mình thì lão cũng muốn trực tiếp giành Thẩm Thiên làm đệ tử rồi!

Lão đạo sĩ lúc này đang rất khó xử, xoắn xuýt, hối hận và đau khổ.

Còn Trương Vân Hi đang đứng hiên ngang ở giữa trời và đất, khí tức toàn thân đã được ổn định lại.

Nàng bước đến trước tấm bia mộ đó, ánh mắt chứa đầy nỗi buồn.

Thần Tiêu Thánh Chủ nhìn thấu được suy nghĩ của con gái, nói: “Đừng nghĩ nhiều.”

“Mộ phần này không phải của Thiên Nhi, chắc chắn bây giờ nó vẫn còn đang an toàn.”

Lời của Thần Tiêu Thánh Chủ khiến đôi mắt Trương Vân Hi bừng sáng lên: “Thật sao? Con đi cứu đệ ấy ngay!”