← Quay lại trang sách

Chương 207 Tiểu Đằng Đằng khóc rồi (2)

Thần Tiêu Thánh Chủ lãnh đạm nói theo: “Khoan hãy vội, có bổn tọa ở đây thì yêu nghiệt đó không dám giở thủ đoạn đâu.”

“Ta có thể cảm nhận được khí tức của Thiên Nhi, nó được yêu nghiệt kia thả ra rồi, sẽ đến đây ngay thôi.”

Vừa dứt lời liền nghe thấy một giọng núi truyền lại từ đồi núi cách đó không xa.

“Sư tôn, sư bá, sư tỷ, yêu nghiệt đó thả con ra rồi.”

Cùng với giọng nói đó, Thẩm Thiên mặc một thân thanh y hiên ngang bước về phía trước.

Hắn cảm thấy hơi chột dạ, tận lực bước đi với tư thế khí phách, như vậy mới diễn giống.

Dù sao thì trước đó Trương Vân Hi với hắn đã giao đấu qua, chỉ sợ nàng sẽ nhìn ra được đầu mối gì đó từ kinh nghiệm chiến đấu của chính bản thân.

Thẩm Thiên cố gắng bước đi một cách hiên ngang khí phách, điều này khiến cho tư thế của hắn có phần rất ngạo mạn.

Dùng một câu nói thịnh hành ở thế kỉ hai mươi mốt để hình dung, đó là tư thế mà họ hàng sáu đời cũng không nhận ra.

Nhưng trong mắt một người như Thần Tiêu Thánh Chủ, tư thế bước đi đó của hắn lại chẳng có chỗ nào không ổn cả.

Dù sao thì trong mắt bọn họ, Thánh Tử thánh địa nên có khí thể của một người ‘ta là vô địch’, nhìn đời bằng nửa con mắt.

Thẩm Thiên của lúc trước hoàn hảo thì hoàn hảo, nhưng khiêm tốn quá, hắn thiếu mất vài phần tự tin.

Lúc này đây, hắn dung mạo tuyệt thế, khí phách hiên ngang, nhìn thoáng qua như tiên giáng trần.

Mà lại như chiến thần hạ phàm, nhìn mọi kẻ địch trên đời với nửa con mắt, lộ ra mọi sự ngạo nghễ của Thánh Địa!

Lúc này, Thần Tiêu Thánh Chủ vô cùng hân hoan: sách nói không sai, Thiên Nhi quả nhiên có cốt cách của Tiềm Long thăng thiên.

Giờ đây, Thiên Nhi đã bái nhập bản môn, lại thu được cơ duyên to lớn thế này, nghiễm nhiên lên như diều gặp gió.

Sau này, bản môn có thể quật khở ở Đông Hoang hay không đều đặt hết lên người Thiên Nhi cả!

Thần Tiêu Thánh Chủ đang nghĩ về một tương lai tươi đẹp nên Lôi đình tiên quang xung quanh cơ thể khẽ động.

Ông ta nói với Thẩm Thiên: “Thiên Nhi, Đằng Yêu không làm khó hay làm tổn thương con chứ!”

Thẩm Thiên nhanh trí lắc đầu: “Không có, đương nhiên là không, ả làm gì dám làm hại con!”

“Đệ tử chỉ nói với yêu nghiệt đó là, ta là đồ đệ của Thần Tiêu Thánh Chủ, yêu nghiệt đó liền bị dọa đến mất mật.”

Nói gì đi nữa cũng phải biết nịnh nọt, Thần Tiêu Thánh Chủ đường xa đặc biệt đến ứng cứu Thẩm Thiên. Tuy thực tế điều đó chẳng có giúp được gì nhưng Thẩm Thiên cũng nhận lấy tấm lòng đó rồi.

Lời của Thẩm Thiên cũng khiến Thần Tiêu Thánh Chủ hân hoan trong lòng.

Lôi Đình Tiên Quang trên cơ thể cũng nhẹ nhàng lăn tăn.

Ông ta gật đầu nói: “Nếu Thiên Nhi đã an toàn trở về thì bổn tọa cũng nên đi nói đạo lí với yêu vương kia đây.”

“Chỉ là một yêu vương bán Thánh nhỏ bé mà dám ra tay với đồ đệ của bổn tọa, đúng là không biết điều!”

Mười cây cờ Thần Tiêu Lôi Đế đột nhiên bay đi, cắm trên lãnh thổ trăm dặm trở ra ở xung quanh.

Một luồng sấm sét đáng sợ đang dần tụ lại trên trời giống như thiên uy gián lâm.

Cách đó mười dặm, một con Tiểu Đằng Đằng chỉ dài khoảng hai tấc đang cắm mình xuống đất.

Nó đang hấp thụ linh khí từ khoáng linh thạch một cách gian nan và kiên nghị, nỗ lực sinh trưởng.

“Bổn Tiên Cơ không khuất phục đâu, ông trời bất công, ta nhất định tu luyện thành tiên, nghịch thiên cải mệnh!”

Vừa dứt lời, sắc trời dần trở nên tối sầm, trên trời đột nhiên có sấm sét nổi lên.

Uy lực đáng sợ đó bao phủ khắp xung quanh, dường như sấm sét có thể đánh xuống bất cứ lúc nào.

Đột nhiên, Tiểu Đằng Đằng đó ngẩn ra.

Hai hàng chất lỏng trắng sữa từ từ chảy xuống,

Hình như nó khóc rồi.

Bổn Tiên Cơ chỉ nói có một câu quá đáng thôi mà.

Vậy mà muốn dùng sét đánh ta?

¬ Nhìn thấy bộ dạng không dễ dàng bỏ qua, nhất định phải lôi Đằng Mẫu Lục Cơ ra để nói chuyện của Thần Tiêu Thánh Chủ, Thẩm Thiên toát mồ hôi.

Ông ta vốn không biết rằng, Đằng Mẫu Lục Cơ đã chạy thoát kia chỉ còn dài khoảng hai ba tấc, phần còn lại đã bị người ta ăn mất rồi.

Nếu bây giờ mà Thần Tiêu Thánh Chủ lật tung sơn cốc Mê Vụ mà không tìm được đối thủ thì phải làm sao?

Nếu thế thì chẳng phải bọn họ sẽ nghi ngờ Thánh Tử là nữ yêu nghiệt kia sao?

Nghĩ đến đây, Thẩm Thiên sợ quýnh lên: “Sư tôn xin bớt giận, bớt giận!”

Tiên quang của Thần Tiêu Thánh Chủ khẽ động: “Thiên Nhi đừng vội, sư tôn nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con!”

Có người bảo hộ biện minh cho mình thì thích đấy, nhưng Thẩm Thiên lại không thích như vậy: “Thôi bỏ qua đi sư tôn!”

“Tuy Đằng Mẫu Lục Cơ bắt con vì hiểu lầm nhưng không hề làm con bọ thương, chúng ta chừa lại một con đường sống cho người ta đi!”

Trương Vân Hi ở bên cạnh khẽ chau mày khó hiểu, tại sao sư đệ lại bênh vực một con yêu tinh, vả lại, hình như có gì đó sai sai ở đây.

Chậc!

Lẽ nào con yêu tinh đó dùng huyễn thuật để mê hoặc sư đệ sao?

Nghĩ đến đây, Trương Vân Hi ném bùa giải trừ huyễn thuật về phía Thẩm Thiên.

A, thật sảng khoái.

Thẩm Thiên chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhàng, thư thái hẳn.

Trương Vân Hi hỏi: “Có chắc là sư đệ muốn chừa lại một đường sống cho nó không?”

Thẩm Thiên khẽ gật đầu: “Sư tôn là Thánh Chủ, nhất ngôn cửu đỉnh sao có thể dễ dàng nuốt lời?”

“Lúc con yêu tinh đó thả đệ ra, từng nói là sẽ tặng đệ mỏ Linh Thạch phía trước sơn cốc làm quà.”

Nghe đến ba chữ mỏ Linh Thạch, lão đạo sĩ sáng mắt lên: “Mở Linh Thạch? Lớn cỡ nào, thô cỡ nào, đủ phân đủ lượng không?”

Thẩm Thiên bất lực nói: “Chắc không nhỏ đâu, dù sao cũng có thể chống đỡ được tiêu hao tu luyện của một yêu tinh lớn như Đằng Mẫu Lục Cơ.”

Thần Tiêu Thánh Chủ nhìn Thẩm Thiên: “Nó tự nguyện tặng con mở khoáng đó thật sao?”

Thẩm Thiên hơi chột dạ, gật đầu: “Có lẽ là do… bà ta chột dạ đấy!”

“Đệ tử tình nguyện dâng mở khoáng này cho Thánh Chủ, để trả ơn cứu mạng của người hôm nay.”

Thần Tiêu Thánh Chủ lắc đầu: “Nếu là tặng cho con rồi thì mọi thứ bên trong đều của con cả, Thánh Địa không nhận đâu.”

“Mà thôi, nếu con yêu tinh này đã thành tâm hối lỗi, bổn tọa sẽ cho nó một cơ hội. Hôm nay bỏ qua cho nó một mạng.”

“Nếu sau này mà nó còn làm ra chuyện đáng giận nào nữa, bổn tọa nhất định sẽ không tha!”

Nói xong, sấm sét đang giăng đầy trời cũng dần dần giải tán.