← Quay lại trang sách

Chương 213 Bắc Đẩu Thánh Tử, Thần Trung Thiên (1)

Khổ Đa Phật Tử giải thích: “Trước giờ bần tăng không thích đọc kinh phật, nên không triển khai được Bồ đề dị tượng.”

“Hiện tượng lúc nãy là ảo giác do sư tôn thi triển, được tồn trữ trong chuỗi hạt Bồ đề phật châu này.”

“Sư tôn nói bần tăng quá tùy hứng, không có khí chất của một Thánh Địa Phật Tử và…”

Nói đến đây, dường như Khổ Đa Phật Tử không nghĩ ra được từ nào thích hợp.

Thẩm Thiên nghĩ ngợi: “Tự phụ? Phô trương?”

Khổ Đa Phật Tử liền gật đầu: “Đúng, chính là tự phụ phô trương, nhưng mà tự phụ nghĩa là gì vậy?”

“Haizz, thôi kệ đi! Tóm lại là sư tôn yêu cầu bần tăng bắt buộc phải mở dị tượng lên khi ra khỏi núi.”

“Nếu không thì không cho ta ra, còn phạt ta chép kinh nữa, đúng là tàn độc!”

Nhìn thấy gương mặt ấm ức của Khổ Đa Phật Tử, Thẩm Thiên không khỏi âm thầm mặc niệm cho y.

Lôi m Thánh Địa lại có một Thánh Tử như thế này, thật là thảm!

Giả vờ ra vẻ tự cao tự đại không phải là chức trách của một Phật Tử trong Lôi m Thánh Địa sao?

Ngươi không ra vẻ tự cao, ta không ra vẻ tự đại thì uy danh của Lôi m Thánh Địa ai coi vào mắt? Chết cười!

Nên biết rằng phương pháp tu hành của phật tông là xá lợi công đức, hoàn toàn khác với tông đạo.

Thật ra, Lôi m Thánh Địa là thánh địa ngoại lai được truyền bá từ miền cực lạc Tây Mạc qua phía Đông.

Do đó, phương pháp tu hành xá lợi công đức vẫn chưa đi sâu vào lòng người, việc truyền bá phật tông cũng không dễ dàng.

Lúc này, vai trò Phật tử hành tẩu thiên hạ của Lôi m Thánh Địa là cực kì quan trọng!

Một phật tử áo trắng như tuyết đầy khí chất còn biết giả vờ giả vịt, đương nhiên sẽ khiến Thánh Địa được truyền bá rộng rãi.

Nhưng hết lần này đến lần khác Lôi m Thánh Địa lại đưa một tên phật tử ngu ngơ thế này ra ngoài.

Hành tẩu bốn phương, trừ yêu diệt ma, tích lũy công đức nhưng lại không thể hành động một cách tự cao tự đại.

Thành thật như thế này thì làm sao mà có thể thay phật tông truyền bá phật pháp, mở rộng phật môn?

Lôi m thánh chủ bị ép chế tạo ra vũ khí đặc hiệu này, ép Khổ Đa Phật Tử ra ngoài phải mang theo.

Từ đó có thể thấy, Lôi m Thánh Địa bị vị Phật tử ngây ngô thẳng thắng này bức đến phát điên, đến bất lực ra sao rồi.

Nhưng cho dù Khổ Đa Phật Tử có khiến Lôi m Phật Chủ bất lực ra sao, thì vị trí vẫn vững như núi Thái Sơn, không thể thay đổi.

Điều này cũng phản ánh từ một phương diện khác, Khổ Đa Phật Tử bẩm sinh thật thà, cũng coi như là hảo hán.

Ừm, đều là những người đầu óc ngu si tứ chi phát triển, không thích đọc sách nên bị úp mặt vào tường suốt.

Thẩm Thiên chắc chắn rằng vị Phật tử này là huynh đệ thất lạc của Phương Thường.

Thẩm Thiên đang thầm rủa Khổ Đa Phật Tử trong lòng thì cánh cổng mật thất trên Bạch Liên phong từ từ mở ra, có vài người bước ra từ trong đó.

Dẫn đầu hiển nhiên là bóng dáng cao lớn khó lường của Thần Tiêu Thánh Chủ có Lôi Đình Tiên Quang phủ kín người.

Hai bên trái phải của Thần Tiêu Thánh Chủ, là Lão đạo sĩ Bích Liên thiên tôn và một nữ tử áo trắng đoan trang.

Nữ tử đó mặc váy dài màu trắng, mái tóc đen như mực, phong thái như Cửu thiên tiên tử hạ phàm vậy.

Dung mạo của nữ tử đó không tinh xảo bằng Trương Vân Hi nhưng lại tỏa ra hào quang thánh mẫu.

Khiến người khác nhìn vào liền cảm thấy thân thiết gần gũi như người nhà.

Nữ tử áo trắng đó chính là chưởng mạch Bạch Liên phong của Thần Tiêu thánh địa: Bạch Liên thiên tôn.

Người là trưởng lão dịu dàng hòa nhã nhất trong Thần Tiêu thánh địa, cũng là người tình trong lòng vô số những đệ tử.

So với những trưởng lão cao cao tại thượng, không buồn nói cười thì hình như Bạch Liên thiên tôn chưa từng nổi giận, cũng không áp đặt.

Đồng thời, bà còn tu luyện «Điệp mông tiên kinh» và «Bạch vũ y kinh», tinh thông y thuật.

Phàm là những đệ tử bị thương, trúng độc ở Thần Tiêu thánh địa cũng đến Bạch Liên phong chữa trị.

Chính vì vậy, đối với đệ tử Thần Tiêu, Bạch Liên phong vô cùng thánh khiết.

Mỗi một nữ đệ tử ở đó đều nhận được sự tán dương, theo đuổi của các đệ tử đồng môn!

Nhìn thấy mất vị trưởng lão bước ra, Trương Vân Đình và Khổ Đa Phật Tử liền bước lên trước.

Bọn họ đồng thanh hỏi: “Sư tôn/ Thánh chủ, thương thế của sư huynh/Phương Thường thế nào rồi?”

Giọng của hai người tràn đầy sự quan tâm, nhưng khi họ nhìn vào mắt nhau thì lại không được hòa hợp cho lắm.

Dù sao thì Trương Vân Đình luôn cảm thấy sở dĩ sư huynh ngây thơ như vậy là vì ‘gần mực thì đen’.

Còn Khổ Đa Phật Tử lại cảm thấy Trương Vân Đình ngày ngày giam mình đọc sách đến nỗi đầu óc mụ mị rồi.

Y với Phương Thường mỗi lần gặp nhau như cố nhân, thường hay trò chuyện cùng nhau, còn Trương Vân Đình cứ theo bên cạnh phiền chết đi được!

Vì thế mà mỗi lần Trương Vân Đình gặp Khổ Đa Phật Tử là không tránh khỏi đấu khẩu với nhau.

Nhưng lần này, bọn họ lại không cãi nhau.

Thần Tiêu Thánh Chủ lãnh đạm nhìn Khổ Đa Phật Tử: “Thì ra là Khổ Đa Phật Tử.”

Khổ Đa Phật Tử cung kính nói: “Khổ Đa bái kiến Thánh chủ, con không mời mà đến, mong ngài hãy bỏ qua.”

Thần Tiêu Thánh Chủ nói: “Sao lại nói thế, Thường Nhi có người bạn tốt như Phật tử, bổn tọa nên vui mừng mới phải.”

“Chỉ đáng tiếc thương thế của Thường Nhi chỉ mới miễn cưỡng ổn định lại, hiện tại chưa thể vào thăm, e là Phật tử phải ở ngoài đợi rồi.”

Khổ Đa Phật Tử lấy một cái bình màu vàng kim ra: “Nghe nói Phương Thường sư huynh gặp chuyện, bần tăng đặc biệt lấy Kim Thân Dịch này từ chỗ sư tôn qua đây, mang rằng nó có thể giúp ích cho việc trị liệu.”

Khi Kim Thân Dịch xuất hiện, trên không trung vang lên tiếng tụng kinh.

Một mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ cái lọ ngọc, khiến người ta thư thái hẳn ra.

Đó là bảo vật phật môn Kim Thân Dịch, cũng là xá lợi, Kim Thân ngưng tụ được khi tu hành công pháp Phật môn.

Chỉ có những Đại Năng ở Lôi m Thánh Địa luyện ra được một chút ít khi nguồn Kim Thân bị tiêu hao lúc ngồi niết bàn.

Đối với Lôi m Thánh Địa, bất kì một lọ Kim Thân Dịch nào cũng vô cùng tâm đắc và quý giá.

Cho dù là một truyền nhân tâm đắc như Khổ Đa Phật Tử, nhiều lắm cũng chỉ có thể dùng một lọ nhỏ.

Không ngờ Khổ Đa Phật Tử lại tình nguyện tặng hẳn một bình Kim Thân Dịch để trị liệu cho Phương Thường.

Không thể không nói, quan hệ của hai người họ đúng là chân ái!