Chương 214 Bắc Đẩu Thánh Tử, Thần Trung Thiên (2)
Thần Tiêu Thánh Chủ lãnh đạm nói: “Tấm lòng của Phật tử, bổn tọa nhận thay Thường Nhi vậy.”
“Nhưng thương thế của Thường Nhi là vỡ Kim Đan, còn Kim Thân Dịch lại là ‘Tụy thể chí bảo’.”
“Cho nên Kim Thân Dịch không có tác dụng đối với thương thế của Thường Nhi. Phật tử lấy về đi để bản thân dùng đi!”
Gương mặt của Khổ Đa Phật Tử bỗng chốc xụ xuống: “Đến Kim Thân Dịch cũng không có tác dụng? Lẽ nào Phương Thường sắp chết rồi sao?”
Nghe Khổ Đa Phật Tử nói xong, Thẩm Thiên đỡ trán, vị Phật tử này nói chuyện đúng là thẳng thắn quá.
Tuy là có lí nhưng ai lại nói đồ đệ của Thánh Chủ sắp chết trước mặt Thánh Chủ chứ?
Lôi m Thánh Địa có một Phật tử hành tẩu thiên hạ như ngươi thì coi bộ đại nghiệp truyền bá phật pháp vào Đông Hoang này sắp toang rồi!
Cũng may là con người của Thần Tiêu Thánh Chủ rất lí trí, không hề cảm thấy lời nói của Khổ Đa Phật Tử có gì không ổn.
Ông lãnh đạm nói: “Không đến nỗi chết, nhưng Kim Đan đã vỡ thì khó mà giữ được tu vi.”
“Nếu như may mắn, thì có thể sau này Thường Nhi còn có thể tu luyện lại từ đầu.”
“Nếu không may, thì sợ là sẽ không thể tu luyện được nữa.”
Thần Tiêu Thánh Chủ vừa nói xong, ai cũng trầm ngâm.
Đối với người tu tiên, nhất là với một người tu tiên kiêu ngạo nhất Đông Hoang như Phương Thường.
Thì không thể tu luyện được chẳng khác gì trở thành phế nhân, sống như vậy chẳng thà chết đi cho rồi!
Đối với Phương Thường ‘ta là vô địch’ mà nói, kết quả này quá là tàn khốc!
Bầu không khí trên Bạch Liên phong bỗng chốc bị nén lại.
… …
Đúng lúc này, những ngôi sao chiếu rọi xuống Bạch Liên phong.
Trên không trung xuất hiện một chùm sao Bắc Đẩu, phát ra ánh sáng chói lọi.
Bảy ngôi sao đồng thời phát sáng xếp thành hình cái muỗng khổng lồ.
Dường như nó có đại khí phách, đại thần thông ‘trên trời có ngàn vạn ngôi sao, ta múc một gáo là cạn sạch’ vậy!
Đúng thế, lúc này trên Bạch Liên phong.
Lại có khách đến rồi!
Giữa dị tượng, một nam tử mặc chiến giáp ngân sắc xuất hiện.
Hắn ta lưng đeo Thất Tinh Bảo kiếm, mày kiếm mắt sáng, toàn thân lượn lờ ánh sáng lấp lánh như sao.
Thời khắc hắn ta vừa xuất hiện, ánh sáng dị tượng Bắc Đẩu Thất Tinh phóng đại giống như vì sao hàng thế.
Nam tử nhìn tuổi tác có vẻ tương đương với nhóm Trương Vân Đình nhưng khí tức thì lại cực kỳ hùng hồn.
Khí thế này thậm chí còn lờ mờ vượt trên Khổ Đa Phật Tử.
Nam tử này xuất hiện trên Bạch Liên phong, hành lễ với Thần Tiêu Thánh chủ: “Thần Trung Thiên Bắc Đẩu Thánh địa bái kiến Thần Tiêu Thánh chủ!”
Mặc dù đang hành lễ tuy nhiên khí thế trên người Thần Trung Thiên khi hành lễ vẫn rát bức người, không hề thu liễm chút nào.
Rõ ràng, lần này tên này tới Thần Tiêu Thánh địa không hề có ý định tốt như biểu hiện bên ngoài.
Thần Tiêu Thánh chủ lạnh lùng nhìn Thần Trung Thiên: “Không tệ, đã đột phá Nguyên Anh kỳ rồi!”
Lời của ông khiến tất cả mọi người chung quanh đều thầm giật mình, âm thầm đề cao cảnh giác.
Thần Trung Thiên Bắc Đẩu Thánh tử vốn xếp thứ tư trên bảng xếp hạng Kim Đan kỳ.
Thiên tư của hắn ta tài tình, gần như chỉ xếp dưới Tề Thiếu Huyền, Khổ Đa Phật Tử và Phương Thường.
Nhưng giờ Thần Trung Thiên không giống những người khác tiếp tục rèn luyện Bát Chuyển Kim Đan.
Hắn ta kiên quyết dùng nền tảng Bát Chuyển Kim Đan phá đan thành anh, đột phá Nguyên Anh kỳ để có thể xưng tôn.
Kể từ đó, thực lực của Thần Trung Thiên dĩ nhiên tăng lên gấp bội, nghĩ lại thậm chí đã không còn thua mấy vị thiên kiêu kia.
Chỉ e lúc này Khổ Đa Phật Tử có toàn lực xuất thủ cũng chưa chắc có thể địch nỗi Thần Trung Thiên, thậm chí có khả năng còn chịu thiệt lớn.
Bắc Đẩu Thánh tử quay người nhìn Khổ Đa Phật Tử, mỉm cười nói: “Không ngờ Khổ Đa sư huynh cũng tới đây.”
Khổ Đa Phật Tử tức giận nói: “Sao, ngươi cũng có thể tới đây quấy đục nước, bần tăng không thể tới sao?”
Bắc Đẩu Thánh tử cười nhạo: “Thần mỗ không phải tới để quấy rối, hòa thượng phá giới đừng nói bậy!”
Nói xong, Bắc Đẩu Thánh tử lấy một bình ngọc nhỏ trong giới chỉ ra, cung kính đưa tới trước mặt Thần Tiêu Thánh chủ.
Hắn ta giới thiệu: “Nghe nói Phương Thường sư huynh đột phá Cửu Chuyển Kim Đan thất bại tính mạng nguy hiểm, thật khiến người ta đau lòng.”
“Thứ trong chai này là chí bảo Thiếu Huyền sư huynh nhờ ta đưa tới để Phương Thường sư huynh trị thương, Niết Bàn Thánh dịch.”
“Thứ chí bảo này ẩn chứa sinh cơ vô hạn, ngay cả những vết thương đại đạo cũng có thể chữa trị, có lẽ Phương Thường sư huynh cần dùng.”
Bắc Đẩu Thánh tử vừa nói, trên Bạch Liên phong vang lên tiếng hít lạnh, là Lý Vân Phong.
Lý Vân Phong cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của những người xung quanh liền giải thích: “Đúng là hào phóng!”
Triệu Hạo tò mò hỏi: “Sao vậy? Vân Phong sư huynh từng nghe đến thứ này sao?”
Lý Vân Phong gật đầu: “Đây là tất nhiên, ta là Bách Hiểu Sinh của Thần Tiêu mà.”
“Mọi người có biết Niết Bàn Thánh dịch là gì không? Quý giá cỡ nào không?”
Nhìn thấy vẻ mặt “bắt đầu màn biểu diễn của ngươi đi”, Lý Vân Phong liền bắt đầu cất lời.
“Niết Bàn Thánh dịch là tinh hoa tự thân của yêu quái dạng thực vật tự nguyện hiến tế luyện hóa mới có thể ngưng tụ được. Có vài Yêu vương loại thực vật thực lực cường đại lúc tính mệnh hấp hối sẽ lựa chọn Niết Bàn ẩn núp đợi một lần nữa khôi phục. Bọn chúng sẽ luyện hóa cơ thể khổng lồ của mình thành năng lượng bản nguyên tinh thuần nhất để cung ứng niết bàn. Thông thường mà nói, chỉ có yêu quái dạng thực vật từ Hóa Thần kỳ đỉnh phong trở lên mới có thể Niết Bàn.”
“Hơn nữa ngưng tụ Niết Bàn Thánh dịch nhất định phải do thực yêu tự nguyện mới có dược hiệu tốt. Nếu không, ngươi uy hiếp yêu tinh loại thực vật niết bàn thì chúng có thể tình nguyện làm theo sao?”
“Nói cách khác muốn hình thành Niết Bàn Thánh Dịch, nhất định phải thỏa mãn ba điều kiện. Thứ nhất, tìm một đại yêu quái dạng thực vật tu vi cao thâm. Thứ hai, yêu quái này nhất định phải tự nguyện Niết Bàn, cũng phải luyện hóa nhục thân thành thánh dịch. Thứ ba, trong khoảng thời gian ngắn hình thành Niết Bàn Thánh dịch phải tìm và thu lấy Niết Bàn Thánh dịch này.”
“Ba điều kiện này phàm chỉ một điều kiện không thể thỏa mãn thì không thể nào thu hoạch được Niết Bàn Thánh dịch, có thể nói là cực kỳ hà khắc.”
Thẩm Thiên nghe xong miêu tả của Lý Vân Phong về Niết Bàn Thánh dịch thì liền tỏ vẻ vi diệu.