← Quay lại trang sách

Chương 237 Anh tuấn như vậy phải tu luyện mấy đời?

Vì trong hình ảnh cơ duyên Thẩm Thiên nhìn thấy trên đỉnh đầu Bắc Đẩu Thánh tử, Ô Sơn thành đã biến thành một toà thành chết.

Trong đống phế tích khắp nơi đều có thi thể hài cốt.

Và thảm kịch nhân gian trong hình ảnh đấy cũng chính là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến Thẩm Thiên quyết định phải tham gia cướp cơ duyên của Bắc Đẩu Thánh tử.

Thẩm Thiên không phải thánh nhân, trong giới Tu tiên khắp nơi đều là luật rừng mạnh được yếu thua này hắn cũng lười nhúng tay vào những chuyện mình không thấy được, không biết rõ.

Có điều trong Ô Sơn thành có cơ duyên, Thẩm Thiên không ngại chạy tới trước Bắc Đẩu Thánh tử để giải quyết con muỗi tinh Huyết yêu này.

Dù sao trảm yêu trừ ma làm việc thiện tích đức cho dù không tăng thêm được vận khí nhưng chí ít có thể khiến Thẩm Thiên có thể suy nghĩ thông suốt.

Đương nhiên, trong chuyện này có thêm nhân tố là Thẩm Thiên muốn phát tiết cơn giận vì đã lạc đường bốn ngày.

Có điều đây chỉ là tiện thể, giận chó đánh mèo cho hả giận chứ tuyệt đối không phải nguyên nhân mấu chốt khiến hắn đi giết yêu.

...

Thẩm Thiên đi đến cửa thành, lại bị một vị hán tử thủ thành ngăn lại.

“Người kia dừng bước, ta thấy ngươi không phải người địa phương!”

Hán tử kia dáng dấp khá khôi ngô, thậm chí trong cơ thể còn có một ít linh lực.

Có điều Thẩm Thiên vừa kiểm tra liền nhân ra đấy chỉ là một cọng hành Luyện Khí tầng ba.

So với vị cao nhân Thẩm Thiên đường đường là Trúc Cơ kỳ này thì Luyện Khí cảnh thực sự quá yếu.

Kẻ yếu như vậy chẳng lẽ muốn ngăn được bổn Thánh tử sao? Chẳng lẽ cuối cùng ta đã bị ép phải diễn kịch bản giả ngầu tát vào mặt à?

Trong lòng Thẩm Thiên hơi mong chờ, ngẩng đầu nhìn vòng sáng trên đỉnh đầu hán tử đó. Chỉ là vòng sáng màu xanh nhạt, quá ổn định!

Nghĩ tới đây, trên mặt Thẩm Thiên nở nụ cười mỉm: “Đúng vậy, đại ca, sao huynh biết?”

Hán tử kia đắc ý cười nói: “Quân gia ta mắt sáng như đuốc, tiểu tử ngươi dáng dấp tuấn tú như vậy cơ mà.”

“Nếu ở Ô Sơn thành ta có nam tử anh tuấn như vậy sao quân gia ta lại không biết cơ chứ?”

Thẩm Thiên lau mồ hôi, nói: “Huynh đài quả nhiên cơ trí.”

Hán tử kia đắc ý gật đầu: “Đừng nịnh nọt ta, tiểu tử ngươi không thể vào thành!”

Thẩm Thiên ngẩn người, bất đắc dĩ nói: “Vì sao không thể? Chẳng lẽ dáng dấp ta anh tuấn là phạm pháp sao?”

Lần đầu tiên hắn nghe nói vì dáng dấp đẹp trai không cho vào thành, mấy kẻ xấu trai các ngươi hơi quá đáng rồi đấy!

Hán tử kia trông có vẻ thiếu kiên nhẫn, nhưng vẫn giải thích nói: “Ngươi không nhìn thấy tấm bích họa kia sao? Giờ trong thành đang có yêu quái làm loạn.”

“Tiểu tử ngươi dáng dấp thanh tú anh tuấn như vậy xem ra là công tử nhà giàu, ra ngoài du sơn ngoạn thủy.”

“Nhưng giờ ngươi chạy tới Ô Sơn thành chơi, lỡ như bị yêu quái giết chết chẳng phải quá oan uổng à?”

“Nếu ngươi xấu xí ca cũng chẳng khuyên giải ngươi đâu, chết đầu thai kiếp sau thay cha khác cũng được.”

“Nhưng tiểu tử ngươi anh tuấn như vậy chẳng biết phải tu luyện mấy đời mới được.”

“Nếu còn trẻ mà đã bị yêu tinh giết thì sẽ đáng tiếc lắm. Ngoan, đừng tìm đường chết!”

Dứt lời, hán tử binh lính kia đẩy Thẩm Thiên ra ngoài thành: “Được rồi, mau về nhà đi!”

Thẩm Thiên bị hán tử binh lính này đẩy lui ra sau vài bước mà sửng cả người, đại ca này dám đẩy bổn Thánh tử à?

Hắn chỉ là một con gà công nghiệp Luyện Khí tầng ba mà dám đẩy bổn Thánh tử cao nhân Trúc Cơ kỳ, quá đáng quá!

Nếu không phải bổn Thánh tử lòng dạ rộng rãi, đổi lại là cường giả Trúc Cơ kỳ khác thì e giờ đã dạy dỗ hắn ta cách làm người rồi!

Nghĩ tới đây, Thẩm Thiên lạnh lùng gật đầu: “Hậu sinh, ngươi hấp dẫn sự chú ý của bổn tọa rồi đấy!”

Nói xong, toàn thân Thẩm Thiên bộc phát hào quang sáng chói, khí thế vô cùng cường đại ập đến trong chốc lát.

Sau lưng hắn hiện ra dị tượng Thanh Long Ngạo Khiếu Cửu Thiên, long uy khổng lồ trực tiếp tác động cả Ô Sơn thành.

Trong Ô Sơn thành có vài khí tức bị kinh động, cùng nhau lao về phía Thẩm Thiên, dường như rất kích động.

“Cung nghênh tiên trưởng giá lâm Ô Sơn thành, lão hủ trông trăng mong sao bao nhiêu ngày qua cuối cùng cũng trông gặp được tiên trưởng rồi.”

“Tiên trưởng, thành chủ đã chuẩn bị xong tiệc mời khách để chiêu đãi tiên trưởng bất kỳ lúc nào.”

“Không hổ là tiên trưởng Bắc Đẩu Thánh thành, quả nhiên tướng mạo bất phàm, như trích tiên trên trời hàng thế!”

“Nếu tiên trưởng ngài có thể hàng phục Huyết yêu kia thì chính là đại ân nhân của Ô Sơn thành ta, chúng ta nguyện lập bia trường sinh cho ngoài!”

“Tiên trưởng có sở thích gì, chỉ cần ngài nói, cho dù là vàng bạc, tài bảo, ca múa, mỹ nhân, chúng ta đều sẽ lập tức sắp xếp.”

“Tiên trưởng tới một mình sao? Ngài cần thị nữ không? Nữ nhi của tại hạ mới mười tám, xinh đẹp như hoa.”

...

Từng vị tu sĩ phóng đến cửa thành tu vi đều đã đạt đến Trúc Cơ kỳ.

Ở Ô Sơn thành, những người này hoặc là lão tổ gia tộc nào đó, hoặc phục vụ ở phủ Thành chủ, đều là những người rất có thể diện.

Nhưng sau khi những tiên trưởng “đức cao vọng trọng” này cảm nhận được khí tức cường đại ở cửa thành đều vội vàng chen nhau nịnh nọt.

Bởi vì bọn họ có thể đánh giá rất rõ ràng, thực lực của vị “cao nhân” ở cửa thành này có thể đè bẹp bọn họ.

Họ lại liên tưởng đến việc trước đây không lâu họ đã từng gửi “Đơn xin trừ yêu” lên Bắc Đẩu Thánh thành, trong lúc nhất thời những tiên trưởng này đều tưởng nhầm Thẩm Thiên là cứu viện từ Bắc Đẩu Thánh thành tới.

Sau đó từng người cung kính quỳ gối khom lưng với Thẩm Thiên trông vô cùng lễ phép khách khí.

Thẩm Thiên lập tức cảm thấy thoải mái, đây mới là đãi ngộ bổn Thánh tử nên nhận được! Chẳng trách những chiến thần văn kia lại phát triển như vậy!

Giả heo ăn thịt hổ, ăn thịt hổ mới là mấu chốt!

Trên mặt Thẩm Thiên nở nụ cười cao thâm mạt trắc: “Không cần đa lễ, bổn tọa tới đây chỉ để trừ yêu.”

“Vàng bạc, tài bảo, ca múa, nữ nhân gì đó đều chỉ là vật ngoài thân, chớ có khách khí.”

Dứt lời, Thẩm Thiên mỉm cười bước vào trong ánh mắt trợn tròn của binh hán kia: “Hậu Sinh ngươi đúng là có lòng tốt.”

“Bổn tọa tu tiên tám trăm năm, đây là lần đầu tiên bị tu sĩ Luyện Khí kỳ đẩy đấy, tiểu tử ngươi to gan thật đấy.”

Nghe Thẩm Thiên nói vậy, hán tử kia sợ xám cả mặt: “Tiên... Tiên trưởng tha mạng!”

Hắn ta cảm nhận được ánh mắt giết người của những lão đại Trúc Cơ kỳ chung quanh, hắn ta vô cùng tuyệt vọng.

Hắn ta biết rõ kết cục của việc đắc tội với cao nhân tiên đạo bi thảm cỡ nào!

Thẩm Thiên nhìn hán tử mồ hôi đầy đầu thì cảm giác ngột ngạt vì lạc đường bốn ngày nay tiêu tan đi nhiều.

Hừ, ai bảo ngươi khi dễ bổn Thánh tử đẹp trai, ai bảo ngươi không cho bổn Thánh tử vào thành.

Rồi ai bảo ngươi đẩy bổn Thánh tử, nếu không dọa cho ngươi sợ một lần, lần sau lỡ như gặp phải tu sĩ ma đạo bất thường thì sao?

Đến lúc đó, dù ngươi có lòng tốt thì vẫn có thể sẽ bị người ta ghi hận, đem ngươi huyết tế.

Đúng vậy, bổn Thánh tử hoàn toàn coi ngươi là huynh đệ tốt, hoàn toàn có ý tốt thôi.

...

Thẩm Thiên thấy dọa cũng kha khá rồi liền vui vẻ vỗ vai hán tử.

“Thôi được rồi, tiểu tử, ngươi và bổn tọa cũng coi như có duyên, mấy ngày nay đi theo bổn tọa đi.”

“Ngươi hãy đi theo kể bổn tọa nghe về con muỗi tinh kia, biểu hiện tốt sẽ không thiếu cơ duyên đâu.”

Giọng Thẩm Thiên lạnh lùng bình tĩnh nhưng lại khiến tất cả binh sĩ, bách tính thậm chí quan viên xung quanh cùng nhau nhìn về phía tên binh sĩ kia.

Trong mắt của bọn tràn đầy hâm mộ, dù sao đây cũng là tiên trưởng đắc đạo đến từ “Bắc Đẩu Thánh thành”!

Nếu được tiên trưởng yêu thích, dù chỉ ban thưởng một chút cơ duyên là cũng ghê gớm lắm rồi!

Haizz, còn cứ tưởng tên này đắc tội tiên trưởng là chắc chắn phải chết rồi!

Không ngờ tất cả đều ngược lại, lại được hầu hạ dưới gối tiên trưởng!

Vận khí này, quả nhiên đã khiến người ta phải đỏ mắt ghen tỵ!

...

Thẩm Thiên nhìn đám đông đang nhìn quân hán với ánh mắt ghen tỵ khóe miệng liền nhếch lên.

Đôi khi niềm vui làm cao nhân chỉ giản dị, tự nhiên... nhàm chán vậy đấy!