← Quay lại trang sách

Chương 238 Con muỗi tinh đột kích (1)

Bóng tối bao trùm toàn bộ Ô Sơn thành, trời tối người lặng lẽ.

Thẩm Thiên ngồi xếp bằng, linh thạch như không cần mua bằng tiền trải trên giường.

Tên hán tử bên cạnh ngơ ngác nhìn, trong mắt tràn đầy hâm mộ và mong chờ.

Đến khi nào thì hắn ta cũng có thể tiêu xài như vậy để tu luyện linh khí! Đúng là nằm mơ cũng chẳng dám nghĩ tới!

Nên biết cho dù là đệ tử chân truyền của thánh địa thì hàng trăm hàng vạn viên linh thạch cũng giống như tiền tiêu vặt vậy.

Nhưng, đối với đại đa số đệ tử của các tông môn mà nói thì đây đã là một khối tài sản kếch xù rồi.

Dù sao ở thế giới phàm tục, một viên linh thạch có thể đổi lại cả ngàn lượng bạc trắng.

Có thể tiêu xài linh thạch không hề áp lực đó chẳng phải những kẻ giàu siêu cấp sao!

Hán tử này chỉ xuất thân trong gia đình người bình thường, phải tiết kiệm từng viên linh thạch một.

Hán tử này đảm nhiệm cấp bậc đội trưởng trong quân đội Ô Sơn thành, đã là trung tầng của quân danh Ô Sơn thành rồi.

Mặc dù là như vậy, lương bổng mỗi tháng của hắn ta cũng chỉ khoảng nửa viên linh thạch, là tầm năm trăm lượng bạc thôi.

Nếu như quân đội Ô Sơn có thể ra khỏi thành đi săn bắn thu hoạch ngoài định mức thì có thể vớt vát thêm được một chút thu nhập.

Nhưng bây giờ trong thành thỉnh thoảng lại có muỗi tinh Huyết yêu làm loạn, lòng người bàng hoàng.

Quân Ô Sơn chỉ có thể cảnh giới mọi lúc mọi nơi, ngày ngày ở trong thành thủ vệ.

Số lượng linh thạch mà đêm nay Thẩm Thiên tu luyện, nếu quy ra thành lương bổng của hán tử này thì chắc phải tương đương với khoản tích lũy vài trăm năm, không ăn không uống của hắn ta ở Ô Sơn thành.

Không thể không nói, một lần tu luyện của người giàu bằng cả đời tích trữ của kẻ nghèo, cho dù ở thế giới nào thì cũng đều như vậy cả.

Sau khi Thẩm Thiên hoàn thành một vòng chu tiên lớn thì linh thạch xung quanh đã mất đi hết ánh sáng lấp lánh.

Thẩm Thiên thở ra một hơi, tinh lực vốn đã tiêu hao lúc đi đường cuối cùng cũng khôi phục lại chút ít.

Hắn nhìn hán tử, nói: “Hậu sinh, ngươi tên gì?”

Hán tử khôi ngô thận trọng nói: “Tiểu nhân họ Tăng, tên chỉ có một chữ Bưu.”

Thẩm Thiên như có điều suy nghĩ, chỉ là một Luyện Khí tầng ba mà dám cản bổn Thánh tử Trúc Cơ kỳ, ngầu lắm!

Thẩm Thiên lấy một thanh đại đao màu đỏ trong Thương Minh giới ra: “Đây là một thanh đao pháp khí hạ phẩm.”

“Giờ bổn tọa sẽ hỏi ngươi vài chuyện, ngươi trả lời tốt đao này sẽ là của ngươi.”

Thanh đao pháp khí hạ phẩm này Thẩm Thiên nhặt được lúc đại loạn ở thành Mê Vụ.

Linh khí tụ tập trên người Thẩm Thiên ngay cả bộ Thánh khí còn có nên nói thật những pháp khí này căn bản là hắn chẳng muốn dùng.

Nhưng với Tăng Bưu mà nói, một thanh đao pháp khí hạ phẩm ít nhất cũng giá trị vài trăm viên linh thạch, dựa theo thu nhập của hắn ta để tính thì phải nhịn ăn nhịn uống mười năm mới có thể mua được.

Hơn nữa với hắn ta mà nói, thanh pháp khí hạ phẩm này vừa vặn có thể phát huy uy lực.

Pháp khí trung phẩm và pháp khí thượng phẩm mạnh hơn hắn ta cũng không thể nào khống chế được, ngược lại còn dễ mang ngọc quý dẫn họa, khiến những kẻ tu vi cao hơn ngấp nghé, có lẽ sẽ gặp nạn.

Chỉ cần có thể đạt được chuôi pháp khí hạ phẩm này, thực lực Tăng Bưu tối thiểu có thể tăng lên gấp năm lần, thoát thai hoán cốt.

Về sau hắn ta ra ngoài săn bắt cũng có thể an toàn hơn, năng lực giữ mạng cũng nhờ đó gia tăng lên rất nhiều.

Nghĩ tới đây, Tăng Bưu vội vàng nói: “Tiền bối cứ hỏi, ta biết gì nói nấy!”

Thẩm Thiên thỏa mãn gật đầu: “Hãy nói hết cho ta những gì ngươi biết về chuyện muỗi tinh.”

Mặc dù trong hình ảnh cơ duyên của Bắc Đẩu Thánh tử trước đó đã hoàn toàn có thể xác định được thời gian và địa điểm rồi nhưng từ bài học lật xe ở bình nguyên Mê Vụ lần trước, Thẩm Thiên vẫn cảm thấy chưa đủ an toàn.

Bởi vậy hắn nhất định phải biết hết tất thảy về con muỗi tinh này, phải nắm rõ nó trong lòng bàn tay!

Chỉ đơn giản vậy sao? Tăng Bưu vui mừng, thế này chẳng phải được tặng bảo vật rồi sao?

Quả nhiên, trước đó ta một mực khen tiền bối tiên sư anh tuấn, tiên sư đã vui mừng rồi.

Ta nói rồi mà, Tiên sư tiền bối dáng dấp anh tuấn chắc chắn ra tay hào phóng, chắc chắn rất hào sảng!

Tăng Bưu vừa cảm thấy mình may mắn vì trước đó đã quyết định ra tay cản Thẩm Thiên vừa bắt đầu kể về muỗi tinh.

Từ lời kể của Tăng Bưu, Thẩm Thiên biết mấy tháng gần đây con muỗi tinh này đột nhiên xuất hiện.

Lúc đầu, nó chỉ tập kích nông trường dê bò ngoại thành Ô Sơn thành, hút máu dê bò.

Hơn nữa tu vi cũng không mạnh lắm, chỉ khoảng Luyện Khí kỳ.

Ô Sơn thành cử vài chiến sĩ tinh anh Luyện Khí kỳ đi săn lùng tiêu diệt nó.

Vốn họ tưởng có thể dễ dàng giải quyết yêu nghiệt, không ngờ thủ đoạn của con muỗi tinh kia rất mạnh, giết hết tất cả chiến sĩ.

Sau khi đánh giết tất cả chiến sĩ, con muỗi tinh kia biến mất một cách kỳ lạ, giống như đột nhiên rời khỏi Ô Sơn thành.

Nhưng hai tháng sau, nó lại xuất hiện, lần này nó lại đánh thẳng vào trong Ô Sơn thành.

Và thực lực của con muỗi tinh lúc này đã đạt tới Luyện Khí tầng chín.

Trong nháy mắt nó có thể hút khô một người trưởng thành.

Nó trắng trợn giết chóc, điên cuồng hút tinh huyết bách tính trong thành.

Thực lực của muỗi tinh cũng nhờ đó mà đột phá bình cảnh, tiến giai đến cảnh giới Trúc Cơ.

Trong cuộc chiến đó có vài tu sĩ Trúc Cơ kỳ đã bị hút khô tinh huyết, hóa thành những cỗ thây khô.

Lão Thành chủ Ô Sơn thành Kim Đan kỳ cuối cùng cũng chỉ có thể đánh nó bị thương bỏ chạy, không thể bắt nó lại được.

Vốn cứ tưởng rằng sau khi bị thương con muỗi tinh này sẽ không đến nữa, không ngờ mới có hai tháng trôi qua, con muỗi tinh này đã xuất hiện, hơn nữa còn thình lình đạt tới Bán bộ Kết Đan.

Trong cuộc chiến đó, lão Thành chủ đã kết đan mấy trăm năm mà không địch được con muỗi tinh này.

Ông ta bị con muỗi tinh này đánh áp đảo, suýt nữa bị hút khô tinh huyết, tự nổ tất cả pháp khí mới đánh lui được nó.

Vì bị thương quá nặng, lão Thành chủ chỉ chống đỡ được vài ngày thì chết, trong thành không còn cường giả Kim Đan kỳ nữa.