Chương 242 Trong đường kính tức là chính nghĩa (2)
Trong thời gian ngắn như vậy chẳng những thành công kết đan mà còn tế luyện được vũ khí Huyết Tế.
Hẳn con muỗi tinh này là thiên kiêu tuyệt thế của Yêu tộc đang ra ngoài hăng hái săn bắn?
Cả nhóm còn chưa kịp nghi hoặc thì con muỗi tinh đã phát động công kích với Thanh Long đại trận, trường thương huyết sắc bắn ra.
Trường thương này có kèm theo lĩnh vực sức mạnh pháp tắc, còn đáng sợ hơn ngự kiếm giết địch bình thường.
Khi nó va chạm vào vòng phòng hộ của đại trận thì trong chốc lát tạo ra một lỗ hổng.
Giáp Mộc lôi đình sáng chói bám vào trên trường thương giống như muốn luyện hóa hết vũ khí này.
Chỉ tiếc một giây sau, con muỗi đen cánh đỏ đã theo sát phía sau, thóa thành một cái bóng đó độn vào trong thành trì.
Bóng đỏ xuất hiện trong thành trì, lắc mình biến thành một người đàn ông trung niên âm lệ mặc áo bào màu đỏ.
Tay hắn ta cầm trường thương huyết sắc, trên mặt đầy vẻ trêu tức nhìn Thẩm Thiên sắc mặt tái nhợt.
“Hiếm có, hiếm có, Trúc Cơ kỳ mà đã có sức chiến đấu như vậy.”
“Đáng tiếc những đệ tử chân truyền thánh địa như các ngươi thực sự còn quá non nớt.”
“Hưởng thụ đãi ngộ yêu tộc chúng ta hoàn toàn không thể nào so sánh được nhưng lại ngu ngốc đến mức không có thuốc chữa.”
“Ban nãy ngươi đem ra bao nhiêu là Lôi Bạo phù cực phẩm như vậy chỉ để cứu những người dân bình thường kia của Ô Sơn thành sao?”
“Đúng là lãng phí, ngươi cũng biết những kẻ đó vốn là chiến lợi phẩm của bổn tọa, tội không thể tha thứ!”
Nói xong, trong mắt người đàn ông trung niên tràn ra đầy sát cơ: “Tiểu tử giác ngộ đi!”
Một lời thốt ra, hắn ta hóa thành tàn ảnh màu đỏ đánh về phía Thẩm Thiên.
Các tu sĩ Trúc Cơ kỳ xung quanh muốn cản nó lại nhưng sao cản được?
Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, người đàn ông trung niên kia đã thình lình đi tới trước mặt Thẩm Thiên trong vòng ba thước.
Trường thương trong tay người đàn ông trung niên một giây sau có thể đâm vào trong cơ thể Thẩm Thiên, đánh chết Thẩm Thiên.
Đúng lúc này, mắt Thẩm Thiên đột nhiên mở ra, Liên Xạ Thần thương bên cạnh phóng lên tận trời.
Súng ngắn ba thước biến thành một tia sáng màu đen đột nhiên đánh về phía Huyết Văn Khách.
Huyết Văn Khách liên tục cười lạnh: “Tiểu tử giỏi lắm, còn muốn giãy dụa?”
Trường thương màu đỏ đột nhiên huy động, giận dữ bổ về phía Liên Xạ Thần thương.
Khi mà trong nháy mắt tiếp theo trường thương và súng ngắn sắp giáp lá cà đấu một trận thư hùng thì đúng lúc này, một trực giác cực kỳ không may bao phủ khắp người Huyết Văn Khách.
Ở đầu súng của Liên Xạ Thần thương có một đóa sen vàng nở rộ.
Cùng lúc đó, một sợi dây leo xanh biếc như phỉ thúy từ lòng đất chui ra.
Sợi dây leo này trói chặt hai chân của Huyết Văn Khách, khiến hắn ta hoàn toàn không thể nào tránh thoát trong thời gian ngắn.
Chính giữa đóa sen vàng nở rộ kia bắn ra một tia sáng óng ánh, tốc độ nhanh đến dọa người!
Phản ứng của Huyết Văn Khách cũng tương đối nhanh, hắn ta vội vàng múa thanh trường thương màu máu về phía trước chống đỡ.
Keng!
Tiếng kim loại va chạm vang lên, sắc mặt Huyết Văn Khách đột nhiên thay đổi.
Lực đạo của Phá Vực Thần Đinh này rõ ràng vượt xa ngoài dự đoán của hắn ta.
Sau khi hắn ta cản bay viên Phá Vực Thần Đinh đầu tiên, hổ khẩu của Huyết Văn Khách run rẩy dữ dội, trường thương cũng đang run lên.
Điều càng khiến hắn ta khiếp sợ là, đóa hoa sen vàng nhanh chóng xoay tròn, bắn ra một viên Phá Vực Thần Đinh nữa!
Cái này... ám khí kỳ môn quái quỷ này còn bắn được liên tục, đúng là khi dễ yêu tinh quá đi!
Huyết Văn Khách sẵn sàng đón địch, tất cả sức chú ý đều tập trung lên Phá Vực Thần Đinh kia.
Không sao, hắn ta có thể cản được viên đạn đầu tiên thì cũng có thể cản được viên đạn thứ hai!
...
Nhưng mà một giây sau, trên mặt Huyết Văn Khách lộ vẻ tuyệt vọng.
Bởi vì hắn ta nhìn thấy trong tay Thẩm Thiên xuất hiện một xấp Lôi Bạo phù nhìn thấy mà giật mình.
Khóe miệng Thẩm Thiên khẽ nhếch lên: “Trong đường kính tức là chính nghĩa, trong tầm bắn đều là chân lý!”
Bùm!!!
Tất cả Lôi Bạo phù bắn ra.
Một giây sau, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.
Vị trí Huyết Văn Khách lập tức hóa thành một biển lửa.
Cảnh hoan tan khăp nơi tàn thi chia năm xẻ bảy tản mát khắp các ngóc ngách tường thành.
Giờ khắc này, tất cả tu sĩ trong thành đều kinh hãi, những tiếng reo hò ầm ầm kéo đến.
Nhưng mà Thẩm Thiên lại biết, vấn đề này còn chưa kết thúc, phải còn lâu mới kết thúc
Vì bầy Huyết Văn ngoài Ô Sơn thành vẫn chưa tản đi!
Ô Sơn thành chủ đi đến trước mặt Thẩm Thiên, vẻ mặt vô cùng cung kính.
Hắn ta chân thành nói: “Tiên trưởng thay bản thành giải quyết Huyết Văn tinh, cứu bản thành khỏi tai họa, xin nhận của tại hạ một cái cúi đầu.”
Dứt lời, thành chủ này lại quỳ xuống trước mặt Thẩm Thiên.
Thẩm Thiên cười đưa tay đỡ thành chủ lên: “Đừng quỳ, quỳ cũng phải đưa tiền.”
Đưa... đưa đưa đưa tiền?
Ô Sơn thành chủ lảo đảo một cái, suýt nữa là ngã bệch xuống mặt đất: “Tiên trưởng, chúng ta thật sự không thể trả nổi!”
Mỗi lần tiên trưởng ra tay giải quyết Huyết Văn tinh chưa nói tiền phí cao chừng nào, nhiều chừng nào.
Chỉ riêng giá trị mớ Lôi Bạo phù mà Tiên trưởng đã ném ra, dù mua toàn bộ Ô Sơn thành vẫn còn dư.
Ngài cứu toàn bộ bách tính Ô Sơn thành, trên dưới toàn thành đều mang ơn.
Nhưng tổn thất lôi phù của ngài, chúng ta thật sự không bồi thường nổi!
Dù có bán bổn thành chủ cũng không bồi thường nổi!
Thẩm Thiên nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Ô Sơn thành chủ, sắc mặt liền hơi trầm xuống: “Không trả nổi?”
“Không trả nổi một vạn lượng bạc trắng thì các ngươi treo thưởng làm gì?”
“Các ngươi chơi bổn tọa à?”
Trán Ô Sơn đầy vạch đen...
Vạn lượng bạc trắng?
Ô Sơn thành chủ ngẩn hết cả người ra: “Vạn lượng bạc trắng cái gì, thù lao mà Tiên sư nói chỉ là vạn lượng bạc trắng sao?”
Thẩm Thiên nhìn Ô Sơn thành chủ, tựa như đang nhìn một gã ngốc: “Nếu không ngươi nghĩ là bao nhiêu?”
“Các ngươi dùng tiền treo thưởng, bản tọa lấy tiền làm việc, có vấn đề gì sao?”
Ô Sơn thành chủ lập tức há hốc mồm.
Thù lao mà Tiên trưởng ngài cần chỉ là vạn lượng bạc trắng này thôi sao?