Chương 243 Xem ai hút khô ai! (1)
Kể ra vạn lượng bạc trắng quy ra chỉ được mười viên linh thạch, còn không đủ để mua một tờ Lôi Bạo phù loại tốt!
Ngài vì chút tiền treo thưởng ấy mà không tiếc trả cái giá lớn như thế để diệt trừ Huyết Văn tinh?
Không đúng!
Tiên trưởng tuyệt đối sẽ không thiếu đầu óc như thế!
Nhất định có thâm ý khác!
Đúng rồi!
Tiên trưởng đang quan tâm đến tôn nghiêm của Ô Sơn thành chúng ta, dùng vạn lượng bạc trắng này để làm dịu không khí căng thẳng!
Không hổ là Tiên trưởng đến từ Thánh thành, quả nhiên đại đức đại trí, lòng dạ từ bi.
Như vậy là để chúng ta không phải áy náy hổ thẹn đây mà!
Bổn thành chủ hiểu, hiểu!
Nghĩ tới đây, Ô Sơn thành chủ cung kính nói: “Mời tiên dài chờ một lát, tại hạ lập tức đi lấy vạn lượng bạc trắng.”
Thẩm Thiên lắc đầu, nhìn về phía ngoài thành: “Không vội, con yêu nghiệt kia vẫn chưa chết đâu!”
Chưa chết?
Trong lòng Ô Sơn thành chủ căng thẳng, vội vàng nhìn về phía ngoài thành.
Hắn ta nhìn thấy chẳng biết từ khi nào ở trên cánh đồng ngoài thành đã dâng lên huyết vụ.
Trong thi thể những con Huyết Văn đã bị đánh giết kia, từng giọt máu đang nhanh chóng tụ lại.
Uy áp trong khoảnh khắc giáng xuống toàn bộ Ô Sơn thành, so với lúc Huyết Văn tinh xuất hiện còn đáng sợ hơn không chỉ gấp mười lần!
Một người đàn ông mặc báo bào đỏ máu xuất hiện bên ngoài Thanh Long đại trận, tay cầm trường thương huyết sắc, toàn thân phát ra sát khí!
Dung mạo của hắn ta giống với Huyết Văn tinh lúc trước như đúc, có điều khí tức mạnh hơn con Huyết Văn tinh kia rất nhiều.
Hắn ta lạnh lùng nhìn Thẩm Thiên giống như nhìn một người chết, dày đặc sát khí.
“Nhân loại đáng ghét, ngươi dám sát hại hài nhi bản tôn.”
“Hôm nay, bản tôn nhất định phải hút khô ngươi!”
Trong lúc nói, cơ thể Huyết Văn Tôn giả trong chốc lát hóa thành một đọa huyết quang đánh vào trong thành.
Thanh Long lôi đình đại trận trong nháy mắt bị trường thương màu đỏ của người đàn ông này xé ra một vết rách, hơn nữa còn hoàn toàn không thể ngăn cản được dù chỉ một khắc.
Hai mắt Huyết Văn Tôn giả đỏ hồng, nhìn chằm chặp Thẩm Thiên.
Hắn ta đối với Thẩm Thiên hận ý ngập trời!
Bởi vì con Huyết Văn tinh Thẩm Thiên vừa mới giết mặc dù cũng không phải là con của hắn ta nhưng tầm quan trọng đối với hắn ta còn hơn cả con ruột.
Lần này Huyết Văn Tôn giả chỉ huy nhiều Huyết Văn vây công Ô Sơn thành như vậy là để lấy tinh huyết tu sĩ toàn thành nuôi dưỡng con Huyết Văn Kim Đan kỳ kia.
Vốn hắn ta nghĩ rằng, mấy lần tấn công Ô Sơn thành kia chỉ là vài trận đánh nhỏ, không gây ra nhiễu loạn lớn.
Cho dù Ô Sơn thành thật sự mời cứu viện từ bên ngoài thì cũng cùng lắm là Kim Đan kỳ Tam chuyển.
Mình hoàn toàn có thể ứng phó được, thậm chí còn có thể hút khô đối phương để bồi bổ.
Dù sao Nguyên Anh kỳ Tôn giả của Thánh thành cũng không phải củ cải trắng, sao có thể chạy đến Ô Sơn thành vì một con muỗi tinh “chuẩn bị tiến cấp Kim Đan kỳ”?
Nhưng Huyết Văn Tôn gia không thể nào ngờ rằng, Thẩm Thiên đột nhiên xuất hiện mặc dù tu vi không tới Kim Đan kỳ nhưng trên người lại có nhiều bảo vật như vậy!
Lôi Bạo phù cực phẩm kia rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ đều dùng để lót dưới đáy hòm, là con át chủ bài đem ra sử dụng khi cần giữ mạng sống.
Tu sĩ nhân tộc này thì hay rồi, lại trực tiếp coi đó là hàng thứ cấp, mỗi lần dùng thì ném ra cả một xấp!
Đối mặt với thế công như vậy, cho dù là tu sĩ Kim Đan kỳ cũng phải rụt rè!
Lúc đầu cho dù là như vậy thì Huyết Văn Khách cũng không đến mức phải thất bại ngã xuống trong nháy mắt, chủ yếu là Thẩm Thiên quá thâm hiểm.
Lúc bắt đầu thì đem ra Liên Xạ Thần thương có thể tùy ý bắn đạn khiến Huyết Văn Khách trở tay không kịp, về sau còn dùng Phược Tiên đằng khống chế Huyết Văn Khách lại.
Dây leo kia quá bền và mềm dẻo, thậm chí Huyết Văn Khách Kim Đan kỳ cũng không thể tránh khỏi, cuối cùng cũng bị Lôi Bạo phù nổ chết.
Tốc độ đánh giết này nhanh đến mức bản thân hắn ta cũng không thể nào cứu được!
Huyết Văn Tôn giả nhìn chằm chằm Thẩm Thiên, hắn ta có thể cảm nhận được Phược Tiên đằng tuyệt đối không hề đơn giản!
Thậm chí... còn có thể là thiên địa kỳ vật trong truyền thuyết, Linh Mộc!
Nghĩ đến đây, Huyết Văn Tôn giả bắt đầu sốt ruột.
Nếu đó thật sự là Linh Mộc, giết được tên tiểu tử trước mặt này cũng có thể bù đắp được tổn thất của lão tổ!
Suy nghĩ trong lòng Huyết Văn Tôn giả xoay chuyển, hắn ta xông vào trong thành, trong chớp mắt đã đến trước mặt Thẩm Thiên, trường thương huyết sắc trong tay đâm về phía Thẩm Thiên.
Giờ khắc này, mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập toàn bộ tường thành, sát khí ngập trời, hương vị làm cho người ta thấy buồn nôn.
Trên mặt Huyết Văn Tôn giả nở nụ cười dữ tợn, hắn ta dường như đã nhìn thấy tình cảnh cơ thể Thẩm Thiên bị huyết thần thương xuyên qua, rên rỉ, cầu xin tha thứ!
Còn phía bên kia, Thẩm Thiên thấy Huyết Văn Tôn giả mau chóng lao tới dường như cũng sợ đến choáng váng, không nhúc nhích.
Trên gương mặt Huyết Văn Tôn giả nở nụ cười khinh thường, quả niên là non nớt chưa từng thấy sự đời.
Lúc đối mặt với thời khắc sinh tử thì bị sợ đến mức ngay cả né tránh cũng quên mất!
Ha ha, nhân loại ngu xuẩn, chịu chết đi!
Bản tôn phải hút khô ngươi!
Trường thương huyết sắc mang theo huyết khí nồng nặc, ngay cả hư không ở đầu mũi thương cũng vặn vẹo, vỡ vụn, uy lực của một thương này đáng sợ đến cực hạn!
Dưới ánh mắt dữ tợn nhìn nhằm chằm của Huyết Văn Tôn giả, Huyết Thần thương nặng nề đánh lên lồng ngực Thẩm Thiên.
Tuy nhiên tình cảnh Thần thương xuyên qua người Thẩm Thiên mà hắn ta tưởng tượng không hề xuất hiện.
Trước ngực Thẩm Thiên bỗng nhiên xuất hiện một Bát Quái đồ hoàng kim sáng chói không ngừng xoay tròn, tản mát ra lực hút mãnh liệt.
Nó chẳng những hoàn toàn ngăn lại một kích của trường thương mà còn hút chặt lấy Huyết Văn thương trong tay Huyết Văn Tôn giả khiến hắn ta thậm chí không thể nào rút thương thối lui được.
Bị... Bị hút vào rồi!
Cả người Huyết Văn Tôn giả đều ngẩn ra, sao lại có thể như vậy được!
Chỉ là tu sĩ Trúc Cơ kỳ sao có thể dùng lồng ngực ngăn cản Huyết Thần thương của bản tôn?
Ngực của tên này được làm từ Tiên kim sao?
Quanh người Thẩm Thiên, từng bộ phận của áo giáp màu vàng hiển hiện, toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều được bao phủ, oai hùng uy phong vô cùng!
Lúc này chân trời đã xuất hiện ánh nắng đỏ ửng, những tia nắng đầu tiên chiếu lên chiến giáp của Thẩm Thiên, chiếu cho nó chói sáng rạng rỡ!
Giờ khắc này Thẩm Thiên như chiến thần hạ phàm!
Đối mặt với Huyết Văn Tôn giả đang nghẹn họng nhìn trân trối, khóe miệng Thẩm Thiên khẽ nhếch lên: “Cuối cùng cũng dụ được ngươi xuất hiện rồi!”
Trong lúc nói, Thẩm Thiên đột nhiên bắt lấy Huyết Thần thương, không cho Huyết Văn Tôn giả thu hồi trường thương lại.
Cùng lúc đó, từ trên người Thẩm Thiên bay ra một sợi dây thừng màu xanh đen nhanh chóng quấn lên người Huyết Văn Tôn giả.
Đó là Phược Tiên tác luyện chế từ Phược Tiên đằng Nguyên Anh kỳ, sau khi được tế luyện có thể trói chặt được tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cực kì khó chơi.
Mặc dù dưới sự điều khiển của Thẩm Thiên thì không thể trói được Huyết Văn Tôn giả cấp Nguyên Anh kỳ quá lâu, nhưng thứ Thẩm Thiên cần chỉ là vài hơi thở ngắn ngủi này thôi.
Vốn với tốc độ của Huyết Văn Tôn giả nếu không vì không nỡ buông tay vũ khí bị hút thì Phược Tiên đằng muốn trói chặt nó cũng chắc chắn không dễ dàng.
Nhưng lúc này, một chiêu thất sách, Huyết Văn Tôn giả muốn thoát thân cũng hoàn toàn không dễ dàng!
Phược Tiên tác Nguyên Anh kỳ trói chặt hai tay Huyết Văn Tôn giả, Phệ Tiên đằng màu phỉ thúy từ lòng đất chui ra trói chặt hai chân Huyết Văn Tôn giả.
Một màn quen thuộc lại một lần nữa xuất hiện, m Dương Lôi Bạo phù lít nha lít nhít phô thiên cái địa bay về phía Huyết Văn Tôn giả, tựa như ném ra chẳng tốn tiền vậy.
...