← Quay lại trang sách

Chương 247 Chạy xe không đúng quy tắc, Thánh tử hai hàng nước mắt! (3)

Chỉ cần Thẩm Thiên chẳng hề tỏ ra có chút hứng thú gì với truyền thừa tuyệt thế này, Huyết Văn Tôn giả sẽ có thể nhân cơ hội ép Thẩm Thiên thề thêm lần nữa.

Lần này, hắn ta nhất định phải có một lời đảm bảo mà Thẩm Thiên không cách nào lợi dụng sơ hở được nữa.

Nhưng điều khiến Huyết Văn Tôn giả thất vọng là, Thẩm Thiên chỉ móc từ trong ngực ra một chuỗi tràng hạt, không ngừng lần hạt.

Vẻ mặt hắn vô cùng hờ hững giống như hắn không hề có chút hứng thú gì với “Huyết Thần kinh” mà Huyết Văn Tôn giả nhắc tới vậy.

Cuối cùng, lúc Huyết Văn Tôn giả sắp tuyệt vọng thì Thẩm Thiên chậm rãi mở miệng.

“Ngươi đang muốn nói với bổn tọa là nếu ta cầm tờ “Huyết Thần kinh” kia thì cũng không hoàn chỉnh, chỉ cần ta thề buông tha cho ngươi, ngươi sẽ đem phần “Huyết Thần kinh” còn lại cho ta?”

Huyết Văn Tôn giả kinh ngạc: “Làm sao ngươi biết?”

Thẩm Thiên thần bí mỉm cười, vì sao lại biết? Vì kịch bản này bổn Thánh tử từng thấy rồi!

Trong hình ảnh cơ duyên của Bắc Đẩu Thánh tử Thần Trung Thiên, Thần Trung Thiên gặp Huyết Văn Tôn giả đồ diệt Ô Sơn thành.

Thần Trung Thiên chính là Thất Chuyển Kim Đan tiến giai Nguyên Anh kỳ, cho dù vừa mới đột phá Nguyên Anh kỳ thì thực lực vẫn vượt xa Huyết Văn Tôn giả.

Hắn ta dễ dàng giết được phân thân Huyết Văn Khách Kim Đan kỳ, thậm chí còn bắt được Huyết Văn Tôn giả nấp trong bóng tối.

Sau khi Huyết Văn Tôn giả không địch lại Thần Trung Thiên bị bắt đã dùng Huyết Thần kinh ra bàn điều kiện.

Cuối cùng, Thần Trung Thiên đồng ý với yêu cầu của Huyết Văn Tôn giả, buông tha hắn ta.

Đương nhiên điều kiện là, Huyết Văn Tôn giả thề không thể truyền thụ Huyết Thần kinh cho bất kỳ ai!

Vì bí thuật vô thượng Thần Trung Thiên đã tha cho Huyết Văn Tôn giả đã tạo ra sát nghiệt to lớn nên không được Thẩm Thiên đánh giá cao lắm.

Nhưng Thẩm Thiên cũng đã sớm biết được tung tích của trang Huyết Thần kinh kia, đương nhiên sẽ không bị điều kiện của Huyết Văn Tôn giả dụ dỗ, tha cho hắn ta!

“Cửu Nhi, tiêu diệt hắn!”

Trong tràng hạt Cửu tử, một nữ quỷ vô cùng tuyệt sắc u buồn chậm rãi hiện ra.

Trong tay nàng ta cầm Liên Xạ Thần thương đột nhiên đâm vào mi tâm Huyết Văn Tôn giả, kích động trận pháp!

Ầm!

Một viên Phá Vực Thần đinh đã xuyên thủng Nguyên Anh của Huyết Văn Tôn giả, xé rách nó.

Trên mặt Huyết Văn Tôn giả đầy vẻ không cam lòng và oán độc: “Ngươi... Ngươi đã thề, sẽ không ra lệnh những người khác giết ta!”

Thẩm Thiên lạnh lùng đưa mắt nhìn về phía Ô Sơn thành, tuy đã kịp thời lệnh cho bầy Huyết Văn rời đi nhưng chỉ trong vài phút ngắn ngủi vẫn khiến trong thành xuất hiện thương vong không nhỏ!

Thẩm Thiên ngửi mùi máu tươi trong không khí, lạnh lùng lần tràng hạt Cửu Tử: “Cửu Nhi, nàng nói cho hắn biết đi!”

Nữ quỷ áo đỏ thản nhiên thu hồi lại Liên Xạ Thần thương, trên mặt nở nụ cười vô hại: “Cửu Nhi không phải người, là nữ quỷ.”

Ngươi!!!

Nhân loại, thật là giảo hoạt!!!

Huyết Văn Tôn giả mở to hai mắt, ý thức mau chóng trầm luân, tiêu vong.

Đến chết nó cũng không thể hiểu, vì sao truyền thừa Huyết Thần kinh quý giá vô thượng là thế mà tên nhân tộc trước mặt lại chẳng hề động lòng!

Chẳng lẽ trong lòng thằng ngu này lại cho rằng vài tính mệnh phàm nhân có thể quan trọng hơn tiên kinh tuyệt thế sao?”

Nghi vấn này Huyết Văn Tôn giả sẽ mãi mãi không thể nào hiểu được!

Cuối cùng nó vẫn phải chết, chết dưới thương của Cửu Nhi, chết không nhắm mắt.

Còn phía bên kia, Bắc Đẩu Thánh tử Thần Trung Thiên đang sững sờ.

Hắn ta ngơ ngác nhìn tất thảy mọi việc xảy ra trong Ô Sơn thành nhất thời cảm thấy nhức cả trứng.

Bổn Thánh tử đã làm gì đây?

Đại trận lôi đình này vốn bảo vệ cả Ô Sơn thành?

Vậy mà bổn Thánh tử lại điều khiển Tinh Thần chiến xa đâm nát đại trận lôi đình này rồi sao?

Chẳng những đã giết phí bốn con Độc Giác Thiên mã, phá hỏng một cỗ Linh kim chiến xa hơn nữa còn tạo ra thương vong?

Móa!!!

Trước khi công kích, sao bổn Thánh tử không dùng thần thức dò xét tình hình đường xá cơ chứ?

Nếu tin này mà truyền về thánh địa, chẳng phải sẽ biến thành trò cười sao?

Thần Trung Thiên nghe thấy vô số người trong thành đang xì xào bàn tán và chỉ trỏ, tâm trạng lập tức nổ tung.

Bỗng nhiên, ánh mắt Bắc Đẩu Thánh tử thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Lập tức... tậm trạng của hắn ta càng thêm nổ tung!

Bắc Đẩu Thánh tử đã thấy được Thẩm Thiên!

Vì tru sát Huyết Văn Tôn giả, lúc này Thẩm Thiên đã bị mọi người vây quanh.

Xung quanh, những người trẻ tuổi đều chăm chú nhìn Thẩm Thiên, ánh mắt tràn đầy sùng bái, vô số nữ tử đều liếc đưa làn thu thủy ẩn chứa tình ý.

Ngay lập tức, Bắc Đẩu Thánh tử cảm thấy lòng mình chua chua.

Đáng lẽ cảm giác vinh quang và sự sùng bái này thuộc về hắn ta!

Cũng vì bổn Thánh tử chậm một chút thôi mà cơ hội kiếm danh vọng này đã chạy trốn sao?

Thần Tiêu Thánh tử nhà ngươi không ngoan ngoãn ở lại tông môn của mình mà tu luyện đi mà lại bất ngờ chạy đến lĩnh vực của Bắc Đẩu Thánh địa thống soái làm gì?

Nhất thời, oán niệm lăn lộn trong lòng Bắc Đẩu Thánh tử vòng vòng.

Bên cạnh Thẩm Thiên, Cửu Nhi khẽ run mày ngài báo: “Chủ nhân, oán niệm của vị cường giả trên kia rất nặng.”

Oán niệm sao?

Thẩm Thiên liếc nhìn Bắc Đẩu Thánh tử, khóe miệng giật giật.

Ngươi cưỡi xe đụng phải đại trận của bổn Thánh tử, bổn Thánh tử không bắt đền ngươi đã là không tệ rồi.

Ngươi vẫn còn oán cái gì nữa?

Nhưng nhìn vòng hào quang màu vàng chuyển dần sang ánh hồng trên đỉnh đầu Bắc Đẩu Thánh tử, Thẩm Thiên đột nhiên cảm thấy hẳn là mình nên phong độ một chút, không nên so đo với gia hỏa này.

Khiêu khích kéo cừu hận gì chứ? Quá ngây thơ.

Cầm được lợi ích sẽ lập tức rút lui, lặng lẽ meo meo phát tài mới là Vương đạo!

Hiện giờ nguy cơ tại Ô Sơn thành đã được giải trừ, kinh thư trong tay Huyết Văn Tôn giả cũng đã tới tay.

Thẩm Thiên đang định rời đi, đột nhiên ánh mắt khựng lại, nhìn thấy một cái bóng đơn bạc nhắm thẳng vào Bắc Đẩu Thánh tử mà đánh tới.