Chương 248 Bắc Đẩu Thánh tử… cũng phải lột da! (1)
“Hỗn trướng ghê tởm, nguy cơ vốn đã sắp được giải trừ, ngươi lại cứ nhất quyết đánh vỡ đại trận! Nghịch tặc vô sỉ, mau trả mạng mẫu thân của ta đây!”
Đó là một tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ, tuổi không lớn lắm.
Đó là một tu sĩ thiên tài trăm năm khó gặp trong Ô Sơn thành.
Thiên phú không hề kém Thẩm Ngạo bao nhiêu.
Chỉ tiếc là trước mặt Bắc Đẩu Thánh tử, chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, thật sự quá nhỏ bé!
Ánh mắt Bắc Đẩu Thánh tử lộ ra một tia ngoan lệ.
Hắn ta vừa mới đột phá lên Nguyên Anh kỳ, đang trong thời điểm cảm xúc không ổn định.
Lúc trước hắn ta đã bị Thẩm Thiên kích thích nghiêm trọng, hôm nay lại bị Thẩm Thiên vượt lên đoạt hết danh vọng, còn gây ra tai nạn giao thông.
Trong lòng Bắc Đẩu Thánh tử cực kỳ uất ức khó chịu!
Tâm ma cũng mon men bò ra rồi.
Lúc này chỉ một tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà cũng dám ra tay với y, khiêu khích hắn ta sao?
Đúng là không biết sống chết. Ngươi tưởng bổn Thánh tử không dám giết ngươi sao?
Cơn giận bốc lên đầu, Bắc Đẩu Thánh tử chậm rãi nâng tay phải lên, chỉ vào thanh niên kia.
Bất ngờ, thanh niên đang ngự kiếm tấn công Bắc Đẩu Thánh tử kia bị một sức mạnh vô hình khóa chặt giữa hư không.
Bắc Đẩu Thánh tử lãnh đạm gõ gõ ngón tay, một đạo kiếm khí tinh quang đột nhiên bắn ra.
Đạo kiếm khí này là nhắm thẳng đến thanh niên đối diện, nếu bắn trúng, dù có bảo vệ được một cái mạng cũng sẽ vỡ vụn đan điền, hoàn toàn trở thành phế nhân.
Thanh niên kia nhìn chằm chằm Bắc Đẩu Thánh tử, trừng muốn rách cả mí mắt, không hề e ngại tử vong.
Y và mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau, thật vất vả mới tìm được cơ duyên bước lên con đường tu tiên, rõ ràng có thể cho mẫu thân một cuộc sống tốt.
Kết quả lại gặp phải sự kiện Huyết Văn công thành, trước đó thanh niên này vẫn luôn ở trên thành lầu liều mạng ngự kiếm giết địch.
Thật vất vả mới cố gắng chờ được đến khi bắt được Huyết Văn Tôn giả, rõ ràng nguy cơ có thể được giải trừ rồi.
Kết quả đột nhiên nhảy đâu ra một tên thiếu gia ngu ngốc nào đó ngạnh sinh sinh lái xe đánh vỡ đại trận Thần Tiêu Thanh Long, thả cả đám Huyết Văn kia ra!
Mẫu thân của hắn ta đang ở gần thành lâu, bị một con muỗi hút mất hơn phân nửa tinh huyết.
Thấy mẫu thân đã thoi thóp hoàn toàn không thể cứu về được nữa.
Thanh niên này gần như như phát điên, làm sao có thể nén chịu nổi?
Chết thì chết đi!
Chỉ tiếc Lương Thần ta yếu ớt vô năng, không thể xả cơn giận này cho mẫu thân!
Nếu có kiếp sau, ta thề sẽ báo thù này!
Lương Thần chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhưng cảm giác đau đớn kịch liệt mà hắn ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đón nhận kia mãi vẫn chưa giáng lâm.
Một tia sét màu vàng kim hiện ra trước mặt Lương Thần, chấn vỡ đạo kiếm khí tinh thần mà Bắc Đẩu Thánh tử kia bắn ra.
Thẩm Thiên mặc Long Uyên thánh giáp, ấm áp mỉm cười nói: “Bắc Đẩu Thánh tử, không cần ra tay ác như vậy đi!”
Sắc mặt Thần Trung Thiên đanh lại, một chiêu hỗn nguyên chưởng tâm lôi nhỏ kia của Thẩm Thiên được canh thời cơ ra tay rất chuẩn.
Dù sao, muốn chặn đường kiếm khí đang lao hối hả giữa không trung không phải chuyện dễ.
Chí ít cũng phải có được năng lược dự đoán rất mạnh!
Bắc Đẩu Thánh tử lạnh nhạt nói: “Người này phạm thượng, dám ra tay với bổn Thánh tử. Chẳng lẽ Thần Tiêu Thánh tử muốn che chở người này hay sao?”
Thẩm Thiên cũng hơi khó xử, đỡ lời: “Người này đang đau lòng vì mất người chí thân, phẫn nộ cũng là chuyện dễ thông cảm. Thần sư huynh có thể nể mặt Thẩm mỗ một chút, tha cho hắn ta một mạng không?”
Nói thật thì cái tính tình cao cao tại thượng luôn cho mình trên người khác như Thẩm Trung Thiên rất phổ biến, dù là ở bất kỳ thế giới nào.
Với những người ở tầng lớp trên thì căn bản không cần để ý tới những người bình thường ở tầng dưới chót.
Nhưng Thẩm Thiên mới xuyên qua không lâu, tam quan vẫn khác với Thần Trung Thiên.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác, quầng sáng trên đầu tiểu tử Lương Thần này là màu đỏ xen xanh lục đấy.
Dù hiện tại với Thẩm Thiên thì quầng sáng này không còn được tính là con cưng của Khí Vận nữa.
Nhưng hắn cũng không ngại tiện tay hỗ trợ kết lấy một mối thiện duyên.
Tay phải của Thẩm Thiên bắn Phệ Tiên đằng ra, kéo Lương Thần từ giữa không trung về, giải trừ khống chế.
Sau đó, hắn hỏi: “Không biết tiểu đệ ngươi xưng hô thế nào? Phải chăng lệnh đường vẫn còn hơi thở? Bản tọa có thể thử cứu chữa.”
Lương Thần cảm động lệ nóng doanh tròng trả lời: “Tiên trưởng, gia mẫu vẫn còn lại một hơi.”
“Nếu tiên trưởng có thể cứu sống gia mẫu, Lương Thần tình nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân của tiên trưởng!”
Thẩm Thiên thu lại giáp trụ, đi theo Lương Thần xuống tường thành.
Một vị phu nhân nằm bên cạnh tường thành rất nổi bật, bà khoảng chừng trên dưới năm mươi tuổi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Trên người bà có một vết thương rất rõ ràng, gần như xuyên qua cả cơ thể, nhưng lại chỉ có một chút máu tươi chảy ra.
Bởi vì phần lớn máu của bà đã bị con muỗi huyết văn kia hút đi.
Hơi thở của lão phụ nhân đã rất mỏng, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở.
Thẩm Thiên hơi xúc động, vội vàng đi tới bên cạnh bà, chuyển vận linh khí ổn định lại hơi thở cho lão phu nhân.
Lương Thần căng thẳng nhìn Thẩm Thiên và mẫu thân. hắn ta biết mẫu thân của mình đã mất quá nhiều máu.
Dù có liên tục chuyển vận linh khí, tối đa cũng chỉ có thể kéo dài mệnh của mẫu thân một thời gian ngắn.
Nếu muốn hoàn toàn cứu sống được mẫu thân, không thể không dùng đến linh dược trân quý.
Nhưng linh dược loại này há là thứ Lương Thần hắn ta có thể lấy ra trong một chốc một lát sao?
Hiện giờ cũng chỉ có thể trông cậy vào thủ đoạn của tiên trưởng.
Thẩm Thiên đưa linh khí vào trong cơ thể lão phụ nhân, sau khi nắm được thương thế sơ qua thì thở dài một hơi.
Muỗi huyết văn đâm xuyên qua cơ thể lão phụ nhân, đối với người phàm, đây là một vết thương trí mạng rồi.
Nhưng với Thẩm Thiên thì không khó để giải quyết.
Lấy bình ngọc nhỏ từ trong ngực ra, Thẩm Thiên mở nắp, nhỏ ra một giọt niết bàn thánh dịch.