Chương 260 Dao Trì thánh địa, cố nhân đến thăm! (2)
… …
Tuy Thẩm Thiên không muốn làm đội trưởng nhưng sư tôn đã giao hết đệ tử vào tay hắn thì phải dẫn dắt bọn họ thật tốt.
Nếu không lỡ mấy tên này gặp phải nguy hiểm thương vong nặng nề gì thì chẳng phải đội trưởng hắn sẽ bị liên lụy sao?
Dù gì thì từ xưa đến nay, thân nhân của người gặp nạn có bao giờ nói lý lẽ đâu.
Nghĩ ngợi một hồi, Thẩm Thiên vẫn cảm thấy chưa đủ bảo toàn.
Nên hắn lấy ra Niết Bàn thánh dịch từ trong Thương Minh giới ra, lại lấy thêm một trăm cái bình nhỏ nữa.
Mỗi bình nhỏ Thẩm Thiên rót vào 1ml Niết Bàn thánh dịch, sau đó phong ấn lại.
Chốc lát, một trăm bình thuốc lấp lánh màu xanh lục trong suốt xuất hiện trước mặt Thẩm Thiên.
“Vân Địch sư đệ, đệ thay ta phát Niết Bàn thánh dịch này cho các sư đệ, nói rằng đây là phúc lợi mà tổ chức Thiên Quyến tặng cho trong lần thí luyện này.”
“Mỗi một đệ tử lấy một lọ, không được lấy nhiều hơn, không được nhận thay, không được đem bán và không được đem tặng lại.”
“Ai làm trái lệnh, đuổi khỏi tổ chức, nghiêm trọng hơn thì bổn Thánh Tử sẽ báo lên Thánh Địa, đuổi khỏi tông môn.”
“Nhất định phải chắc rằng mỗi sư đệ đều nhận được lọ thuốc bảo vệ tính mạng này đấy.”
Niết Bàn thánh dịch là cơ duyên lấy được từ Phương Thường, người được Thẩm Thiên tặng Niết Bàn thánh dịch sẽ gia tăng vận khí.
Tuy chút Niết Bàn thánh dịch không tính là gì, một trăm lọ Niết Bàn thánh dịch cũng chỉ khoảng chừng hai lượng mà thôi.
Nhưng đối với tu sĩ Trúc Cơ kì cấp thấp, một giọt Niết Bàn thánh dịch cũng đủ để cứu mạng.
Có lọ Niết Bàn thánh dịch này trong tay, có lẽ sẽ phát huy tác dụng trong những thời khắc then chốt!
Hơn nữa, trong đầu Thẩm Thiên có ý đồ khác, bây giờ sắp bước vào chiến trường Thượng Cổ, bước vào thời khắc kiểm tra khí vận.
Những đệ tử nhận được Niết Bàn thánh dịch, khí vận ít nhiều sẽ tăng đôi chút.
Nói không chừng chỉ một chút đó có thể giúp bọn họ thoát chết, thậm chí còn gặp được cơ duyên!
Đến lúc đó, cậy vào việc tặng nước thuốc miễn phí, lấy lòng tin và sự thân thiệt từ họ cũng dễ dàng hơn.
Nói không chừng Thẩm Thiên có thể ké khí vận của đám đệ tử này nữa, đôi bên cùng có lợi!
Nói xui hơn nữa, gặp phải biến cố như ở thành Mê Vụ khiến các đệ tử xuất hiện thương vong, thì bổn Thánh Tử ta cũng không bị trách cứ.
Dù gì thì bổn Thánh Tử đã ‘hy sinh lớn lao’, cho đi một lượng lớn Niết Bàn thánh dịch như vậy rồi.
Dù sao thì cái nồi này bổn Thánh Tử tuyệt đối không đội!
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Thẩm Thiên đã tính hết mọi thứ trong đầu.
Nhưng hiển nhiên là Tần Vân Địch không biết những tính toán này trong lòng Thẩm Thiên, lúc này hắn đang cảm động gần chết.
Không hổ là sư huynh, quả nhiên là lòng trượng nghĩa thấu tận trời xanh.
Vì an toàn của các sư huynh đệ trong nhóm mà tặng nhiều Niết Bàn thánh dịch như vậy.
Đến tận một trăm lọ Niết Bàn thánh dịch lận đó!
Nghĩ đến đây, Tần Vân Địch cảm thấy mình nhất định phải nói cho Tống Phú Quý sư đệ và Lưu Thái Ất sư đệ nghe về sự hi sinh của Thẩm Thiên.
Ừm, đợi sau khi trở về thánh địa, còn phải nói cho Lý Vân Phong sư huynh nữa.
Nhưng mà…chắc không cần nói huynh ấy nghe đâu nhỉ!
Lý Vân Phong sư huynh sẽ là người biết đầu tiên rồi nói cho cả thánh địa biết.
“Sư huynh yên tâm, đệ cam đoan rằng, mỗi một vị sư đệ đều nhận được Niết Bàn thánh dịch mà huynh cho!”
“À, đây không phải Niết Bàn thánh dịch, mà là ánh hào quang nhiệt huyết mà sư huynh dành cho các sư đệ!”
Đôi mắt híp của Tần Vân Địch ẩn chứa sự nhiệt tình.
Tần Vân Địch gom hơn một trăm lọ Niết Bàn thánh dịch lại rồi nhanh chóng chạy ra ngoài cửa.
Còn Thẩm Thiên lúc này lại nghĩ, haizz, nôn nóng rồi.
Mình không nên vội vã chia Niết Bàn thánh dịch ra, cho mỗi người 1ml, quá keo kiệt rồi!
Biết trước như vậy thì đầu tiên phải ngâm bồn Niết Bàn thánh dịch trước rồi mới chia ra.
Đến lúc đó, mỗi sư đệ ít nhất cũng được chia cho một ly!
Nhưng mà, có lẽ vài sư muội sẽ không chịu.
Vì các sư muội thường thích sạch sẽ!
Đương nhiên, cũng có tể là các sư đệ không chịu, các sư muội sẽ giành giật mà lấy.
Sắp vào trận thí luyện, Thẩm Thiên hơi căng thẳng trong lòng, lại bắt đầu một đợt suy nghĩ lung tung vô bờ bến.
Mà lúc này, phi thuyền Thần Tiêu vẫn đang bay nhanh.
… …
Lân cận nước Đại Viêm, xung quanh chiến trường Thái Cổ.
Trong một thị trấn nhỏ vừa được tạo dựng thành cho trận thí luyện này, rất nhiều đệ tử từ Dao Trì thánh địa và các tông môn khác đều đã tề tựu đông đủ, chuẩn bị xuất phát
Thời gian cách lúc thí luyện bắt đầu chỉ còn lại một canh giờ.
Thế mà Thần Tiêu thánh địa - một trong hai đại thánh địa vẫn chưa đến.
Có không ít đệ tử thiên kiêu của các động thiên, phúc địa âm thầm oán trách trong lòng.
“Thí luyện sắp bắt đầu rồi, sao Thần Tiêu thánh địa còn chưa đến, làm giá đến mức này cũng quá đáng rồi đấy!”
“Haizz, Dao Trì thánh địa xếp hạng còn cao hơn cả Thần Tiêu thánh địa trong bảng xếp hạng Thánh Địa mà người ta đã đến đây từ sớm rồi. Lần này Thần Tiêu thánh địa đúng là không xem người khác ra gì.”
“Hết cách, muốn vào chiến trường Thái Cổ ít nhất phải cần đến hai chiếc Đế Khí để mở đường, Thần Tiêu thánh địa không đến thì ngươi mở được không?”
“Có biết gì chưa? Gần đây Thần Tiêu thánh địa lập một vị Thánh Tử mới, không phải Phương Thường cũng không phải Trương Vân Đình.”
“Đương nhiên là biết rồi, hình như là một người không có tiếng tăm gì cả, tên là Thẩm Thiên gì đó á!”
“Không có tiếng tăm gì cả, ngươi đùa à? Ngươi biết gần đây Lôi m thánh địa vừa phát thông báo gì không?”
“Thông báo gì?”
“Khà khà, mấy ngày nay Lôi m thánh địa vừa ra thông báo, Lôi m thánh chủ bế ‘tử quang’ rồi.”
“Trước khi bế quan đã phát ra một mệnh lệnh, bảo trưởng lão của Lôi m thánh địa chuẩn bị Đại Lôi m Lãnh để tặng cho Thần Tiêu Thánh Tử - Thẩm Thiên!”
Cái gì? Đại Lôi m Lãnh, đó chẳng phải là bảo vật của Lôi m thánh địa sao? Cư nhiên đem tặng cho Thần Tiêu Thánh Tử?”
“Xem ra vị Thần Tiêu Thánh Tử này không phải người thường rồi! Tu vi của hắn cao tới đâu? Chắc chắn là đã đến Nguyên Anh kỳ rồi!”
“Nghe nói hình như là mới Trúc Cơ kì thôi, lần này còn thí luyện chung với chúng ta nữa cơ!”
… …
Chúng đệ đang bàn tán sôi nổi thì có vài nữ tử trẻ tuổi chầm chậm bước vào.
Dẫn đầu bọn họ là một nữ tử mặc thanh y, trông nàng ‘thông linh tuyệt thế’ như tiên tử hạ phàm.
Toàn thân lấp lánh ‘linh vận’, mỗi một bước chân đều có linh khí vây quanh rồi ngưng tụ lại thành hình hoa sen mờ nhạt.
Rõ ràng nữ tử đó chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kì mà lại có phong thái như vậy thật khiến người ta tặc lưỡi!
Khi người này xuất hiện, mọi người đều ngừng nghị luận bàn tán mà đờ đẫn dõi theo nữ tử này.
Không còn cách nào khác, nữ tử này thật sự quá phi phàm, có phong thái của một tuyệt thế tiên tử.
Vài tu sõ có hiểu biết về Dao Trì thánh địa bèn lén phổ cập kiến thức cho người khác bằng thần giao cách cảm, nữ tử này chính là truyền nhân mà Dao Trì thánh địa vừa mới chiêu mộ về.
Trời sinh linh thể đặc thù, gần gũi với công pháp tu luyện của Dao Trì thánh địa, hiện tại đã bái Đan Vũ thiên tôn làm thầy rồi.
Đan Vũ thiên tôn là một trong những trưởng lão Hóa Thần kì của Dao Trì thánh địa, thực lực và địa vị vô cùng cao.
Nữ tử này có thể gia nhập vào môn hạ của Đan Vũ thiên tôn, thành tựu sau này ắt không thể coi thường,
Lúc này, nàng đang đi về nơi mà đệ tử Thái Bạch Động Thiên đang ở.
Chỉ thấy nữ tử đó bước từng bước khoan thai đến trước mặt đám đệ tử Thái Bạch động, rồi khẽ cười: “Đệ tử của Dao Trì thánh địa – Tiêu Linh Nhi cầu kiến Thẩm Ngạo sư huynh của quý phái.”
“Mời các vị chuyển lời của ta đến sư huynh là… có cố nhân đến thăm!”