Chương 261 Ngươi mà cũng xứng giả mạo Thẩm Ngạo sư huynh sao! (1)
Thái Bạch Kiếm cung.
Bên ngoài chiến trường Thượng Cổ, hành cung mà Thái Bạch động thiên đệ tử ở.
Sau vườn hoa, một nam tử áo trắng đang múa kiếm.
Màu đỏ tươi sáng ngưng tụ trên lưỡi kiếm,tung hoàngh bay xa ra ba thước một cách bá đạo vô song.
Phảng phất nhìn thấy hình mắt trời màu đỏ mờ nhạt hiện ra trên mũi nhọn của cây kiếm.
“Triều Dương Kiếm Quyết thức thứ hai – Trường Hồng Quán Nhật!”
Nam tử hừ lạnh một tiếng, cấy kiếm vốn chỉ dài có ba thước đột nhiên mọc dài ra theo cấp số nhân, lên đến mấy trượng.
Cây kiếm khổng lồ hạ xuống, trực tiếp chẻ đôi nền đất, tạo thành một vực thẳm.
Chỉ một nhát kiếm đã đủ khiến người đời thán phục quỳ lại.
Sau khi chém xong nhát kiếm đó, sắc mặt nam tử hơi nhợt nhạt, rõ ràng hắn đã tiêu hao không ít sức lực.
Hắn chậm rãi đi đến trước mặt một vị kiếm khách áo tím, cúi người nói: “Sư tôn, đệ tử đã triển khai xong rồi.”
Thiên tôn áo tím khẽ gật đầu, gương mặt tràn đầy mãn nguyện: “Rất tốt, rất tốt, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi là có thể luyện thành Triều Dương Kiếm Quyết thức thứ hai rồi.”
“Ngạo Nhi, con quả một hạt giống tốt trong giới kiếm đạo. Đương nhiên là chủ yếu vì có Trường Hà sư huynh dạy giỏi!”
“Sư huynh vẫn luôn nhận xét tốt về con, sau này rảnh thì đến sau núi luyện tập nhiều chút.”
“Phải biết rằng Bảo Kiếm phong được hình thành từ sự mài dũa khổ luyện mà ra, cho nên không được lười biếng buông thả!”
Trên mặt Thẩm Ngạo lộ ra sự hoảng sợ, sau này phải ra sau núi luyện tập rồi.
Lão già này thật hiểm độc, rõ ràng là bản thân lão không muốn tự mình ra sau núi nên lấy mình làm thế thân!
Thẩm Ngạo sẽ không bao giờ quên được trong nửa tháng qua đã trải qua những chuyện gì, đây mà là tu tiên vấn đạo cái gì chứ!
Là tự ngược đãi bản thân thì có!
Nhưng mà nghĩ đến Lý Trường Ca sư huynh vẫn đang bị bắt nạt, trong lòng Thẩm Ngạo liền ít nhiều cảm thấy thoải mái hơn rồi.
Dù sao thì hắn không phải kẻ thảm hại nhất!
Hắn thầm rủa người sư tôn không biết nghĩa khí, nhưng miệng thì vẫn khen lấy lòng.
Thẩm Ngạo cười nói: “Vâng, thưa sư tôn.”
Tử Dương tôn giả hài lòng gật đầu, tên đệ tử mà lão thu nhận gần đây khiến lão rất hài lòng.
Sinh ra trong hoàng cung nhưng không nhiễm những thói hư tật xấu của hoàng thân quốc thích, tính cách trầm ổn, thận trọng, không cứng đầu.
Hơn nữa, lúc luyện kiếm nó cũng chịu khổ nhiều, phải biết rằng, ít ai chịu đựng được cường độ luyện kiếm của Trường Hà sư huynh.
Tử Dương tôn giả tin rằng, chỉ cần Thẩm Ngạo tiếp tục kiên trì, nhất định sau này có khả năng nâng cấp từ Kim Đan sang Nguyên Anh, trở thành một tôn giả cấp Nguyên Anh được người người tôn kính.
Đến lúc đó, chưa chắc sẽ bại trận dưới tay Thánh Tử đệ đệ gì đó.
Dù sao con đường tu tiên còn dài, gia thế không nói lên được tất cả, những kẻ vươn lên từ địa vị thấp hèn cũng không hề ít.
Đa số những người tu tiên sinh ra trong gia đình bình thường như Tử Dương tôn giả đều kiên định như thế đấy!
Nghĩ đến đây, Tử Dương tôn giả cảm thấy mình nên khích lệ người học trò Thẩm Ngạo đôi câu.
Lão lãnh đạm nói: “Ngạo Nhi, hôm nay vi sư sẽ truyền dạy cho con chiêu Kiếm Đạo Chân Ngôn!”
“Cuộc đời tu tiên luyện kiếm của ta đương nhiên có ngông ngênh ngang ngược, cây kiếm dài ba tấc thà gãy chứ không cong!”
“Chỉ cần trong lòng có kiếm, là có thể tung hoành Cửu Châu!”
“Tuy thiên tư của con không cao nhưng chỉ cần cố gắng.”
“Nhất định sẽ ngày càng thăng tiến trong giới kiếm đạo, vượt qua những kẻ thiên kiêu!”
“Con hiểu đạo lí này không?”
Trong mắt Tử Dương tôn giả, những người có tư chất như Thẩm Ngạo chỉ ở mức tạm được, vẫn còn kém xa thiên kiêu lắm.
Dù sao thì so với cả cái Đông Hoang, nước Đại Viêm thực sự nhỏ đến mức không đáng để kể!
Thẩm Ngạo cũng đã sớm hiểu được điều này trong nửa tháng qua.
Cũng từng bị sa sút, đả kích bởi điều này.
Nhưng nghe xong những gì tôn giả nói, Thẩm Ngạo liền rạo rực ý chí chiến đấu trong lòng, nguyên khí tràn đầy.
Dường như hắn có suy nghĩ gì đó, trong mắt bừng lên ánh sáng rực rỡ: “Đa tạ sư tôn chỉ dạy, đồ nhi hiểu rồi! Đệ tử sẽ tiếp tục luyện kiếm!”
“Rồi sẽ có một ngày, cây kiếm của con sẽ đại khai thiên môn, mở ra một trang mới!”
Lúc này, dường như Thẩm Ngạo đã ngộ ra rồi!
Chính vào lúc này, một đệ tử chạy từ sau vườn hoa đến: “Bẩm báo Tử Dương sư bá, đệ tử của Dao Trì thánh địa đến rồi.”
Tử Dương tôn giả khẽ cau mày: “Đệ tử của Dao Trì thánh địa đến đây làm gì? Người của bản môn lại gây họa sao?”
Đệ tử đó lắc đầu: “Vậy thì không phải, người đến là Tiêu Linh Nhi tiên tử của Dao Trì thánh địa đến tìm Thẩm Ngạo sư huynh.”
“Hơn nữa…hơn nữa đệ tử nghe được sư muội nào đó của Dao Trì thánh địa nói, hình như là Tiêu Linh Nhi cũng là nhân sĩ của nước Đại Viêm.”
“Nàng ấy vẫn luôn rất ngưỡng mộ Thẩm Ngạo sư huynh, từ lúc bái nhập vào Dao Trì thánh địa nàng ấy vẫn luôn cho người đi nghe ngóng tin tức của Thẩm Ngạo sư huynh.”
Ánh mắt của Tử Dương tôn giả ngưng tụ lại: “Ý của ngươi là Tiêu Linh Nhi thích Thẩm Ngạo?”
Đệ tử đó gãi đầu, che miệng cười nói: “Tóm lại là nghe đồn như thế, đệ tử cũng thấy có khả năng lắm.”
Tử Dương tôn giả vuốt râu, khẽ cười nói: “Đưa Tiêu Linh Nhi và sư tỷ muội của cô ấy đến phòng khách, tiếp đãi bọn họ thật tốt, không được chểnh mảng.”
Đệ tử nhận lệnh, quay người rời đi.
Thẩm Ngạo khẽ cau mày, hắn thật sự không nhớ mình có quen một người nào đó tên laf Tiêu Linh Nhi.
Nhưng nhìn vào danh tiếng lúc đầu của hắn khi còn ở nước Đại Viêm, thì việc có nữ tử âm thầm ngưỡng mộ hắn cũng là điều bình thường.
Nghĩ đến đây, Thẩm Ngạo khẽ nhếch môi: “Sư tôn, đệ tử nên xử lí Tiêu Linh Nhi này như thế nào?”
Ánh mắt của Tử Dương tôn giả lộ ra một tia sáng rực: “Cưa! Con phải cưa đổ nó cho vi sư!”
Thẩm Ngạo đơ người: “Cưa? Tức là sao ạ? Tại sao phải cưa đổ?”
Tử Dương tôn giả phẫn nộ nhin Thẩm Ngạo: “Ngạo nhi, con có biết con bé đó là ai không?”
“Tiêu Linh Nhi tiên tử, là người có linh thể Nguyên Thiên mà Dao Trì thánh địa mới tìm được gần đây, tuyệt thế thiên kiêu!”
“Gân cốt của con bé đó siêu phàm, có khả năng sẽ tranh đoạt được địa vị Dao Trì Thánh Nữ, sau này chắc chắn sẽ có cơ sở để đạt đến thành tựu Hóa Thần cảnh giới.”
“Nếu như may mắn, thậm chí còn độ kiếp thành Thánh, có thể mấy ngàn năm sau sẽ quản lí cả cái Dao Trì thánh địa cũng nên!”
“Khó lắm mới có một tuyệt thế giai nhân bị mù nên nhìn trúng con, lẽ nào con không động lòng?”
Thẩm Ngạo đờ đẫn: “Nhưng lúc nãy chẳng phải sư tôn nói chỉ cần con nỗ lực sẽ vượt qua những thiên tài bẩm sinh khác sao?”