← Quay lại trang sách

Chương 262 Ngươi mà cũng xứng giả mạo Thẩm Ngạo sư huynh sao! (2)

Tử Dương tôn giả vỗ vai Thẩm Ngạo nói: “Năm xưa thầy của ta cũng nói với ta câu này.”

“Mấy câu như vậy, vi sư chỉ tiện mồm nói thôi, con cũng nghe cho vui thôi là được rồi chứ đừng có tin là thật.”

“Nếu không thì đợi đến khi gặp phải thiên tài thật sự, con sẽ gục ngã luôn đấy.”

“Nếu hồi xưa vi sư được một tuyệt thế thiên nữ nhìn trúng thì còn cần nỗ lực nữa sao?”

“Tóm lại, nghe vi sư khuyên một câu, nhân lúc cô nương này vẫn chưa tận mắt thấy nhiều thiên kiêu thật sự, mắt vẫn còn mù.”

“Thì con hãy cưa đổ nó đi, tốt nhất là đem gạo nấu thành cơm, đẻ luôn con luôn!”

“Đừng có đợi đến lúc cơ hội mất rồi mới biết hối hận!”

Thẩm Ngạo: “…”

Nhìn vị sư tôn mới mấy phút trước còn hào sảng nói với mình rằng ‘chỉ cần cố gắng thì có thể vượt qua những thiên tài bẩm sinh’.

Bây giờ lại ở đây khuyên hắn đi đường tắt, cả người Thẩm Ngạo đờ đẫn ra.

Nói thật, hắn có hơi hoài nghi nhân sinh.

Thật sự là cố gắng tu luyện nhất định sẽ vượt qua những thiên tài bẩm sinh sao?

Thế nếu như thiên tài cũng đang rất nỗ lực thì sao!

Hay là, chọn ở bên vị Thánh Nữ của Dao Trì thánh địa kia, sau này không cần phấn đấu nữa?

Thẩm Ngạo ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi về hướng phòng khách, trăm ngàn cảm xúc đan xen trong lòng, lí tưởng tu tiên và thực tại tàn khốc.

Trong đầu hắn đang vang lên hai giọng nói, một bên thì muốn vượt lên nghịch cảnh, không thể bán đứng bản thân!

Bên kia thì nói: tuyệt thế thiên kiêu của Dao Trì thánh địa mà ngươi không thích sao?

… …

Phòng khách đã ở ngay trước mắt, trong lòng Thẩm Ngạo thấp thỏm.

Hắn cảm thấy lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, vô cùng căng thẳng.

Vị tiên tử của Dao Trì thánh địa đó cao bao nhiêu? Mạnh bao nhiêu? Đẹp hay xấu?

Nếu không thuộc loại con gái mà bổn điện hạ thích thì không cần phải nghe theo cô ta nữa à? Nhưng như vậy thì không được ổn lắm thì phải!

Thẩm Ngạo chậm rãi đi đến đại sảnh, khi hắn đi đến trước đình, cả người hắn bỗng đờ ra!

Hắn nhìn thấy vị khách bên trái đại sảnh, lại là một vị cô nương mặc thanh y.

Da nàng trắng như tuyết, gương mặt hồng như hoa đào, cả người tỏa ra một mị lực đáng chết.

Nếu trên đời này thật sự có một người được người trên thiên hạ yêu thích, ban cho tất cả từ ngữ để diễn ta vẻ đẹp của nàng, thì…chắc chắn đó là người này rồi.

Khoảng khắc nhìn thấy vị nữ tử đó, Thẩm Ngạo cảm thấy…

Suy nghĩ muốn vượt lên nghịch cảnh kia đã bị đánh bại rồi!

Đúng là đi đường tắt thì tốt hơn mà!!!

Hắn ho khẽ một tiếng, lấy một cái gương từ trong túi Trữ Vật ra, nghiêm túc chỉnh chu lại đầu tóc.

Hắn vác kiếm ra sau lưng, môi vẫn giữ nụ cười bước vào phòng khác, cố gắng điều chỉnh động tác cho thích hợp, đĩnh đạc đàng hoàng.

Quả nhiên, hắn đã thu hút được sự chú ý của Tiêu Linh Nhi.

Vị nữ tử đó chậm rãi đứng lên, làm động tác cúi chào Thẩm Ngạo: “Vị sư huynh này, Tiêu Linh Nhi đã ngồi đợi ở đây nhiều giờ, không biết khi nào mới được gặp Thẩm Ngạo sư huynh?”

Sau lưng nàng, rất nhiều nữ đệ tử của Dao Trì thánh địa lặng lẽ gật đầu.

Quả nhiên không hổ là Linh Nhi sư tỷ, vô cùng si tình.

Thiên là đệ tử chân truyền của thánh địa, thậm chí còn có hi vọng tranh đoạt vị trí Thánh Nữ.

Không lại không tiếc bỏ lại thể diện chạy đến Thái Bạch Kiếm cung để tìm cái người tên là Thẩm Ngạo này.

Không biết là một tuyệt thế mĩ nam như thế nào mới khiến sư tỷ si mê đến vậy, nghĩ thôi cũng đủ khiến người ta mong chờ!

Dù sao thì ai mà chẳng yêu thích mĩ nam.

Bỗng chốc, mội ánh mắt của nữ đệ tử Dao Trì thánh địa đều đặt trên người Thẩm Ngạo, đợi câu trả lời của hắn.

Còn Thẩm Ngạo thì đờ đẫn cả người rồi.

Người ta đã đợi lâu như vậy rồi mà sao vẫn chưa gặp được Thẩm Ngạo?

Bổn điện hạ đang đứng trước mặt ngươi, cũng không phải là thiếu niên năm nào nữa!

Làm sao bây giờ, ngươi đui rồi à!

Thẩm Ngạo nể vị Tiêu Linh Nhi tiên tử trước mặt này trông cũng xinh đẹp nên nhịn!

Hắn nặn ra một nụ cười ga lăng nhất có thể nói: “Tiêu Linh tiên tử, tại hạ chính là Thẩm Ngạo.”

Người này là Thẩm Ngạo?

Bỗng chốc, tất cả những nữ đệ tử của Dao Trì thánh địa đều đờ đẫn?

Đây chính là tuyệt thế mĩ nam Thẩm Ngạo mà Linh Nhi sư tỷ suốt ngày khen ‘trên trời vô đối, dưới đất vô địch’ đó sao?

Cho dù có là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi đi nữa cũng không thể nào khen đến mức đấy chứ!

Người trước mắt này chỉ có thể coi như cũng bình thường mà thôi!

Ánh mắt của các nữ tử đó đều hướng về phía Tiêu Linh.

Biểu cảm của Tiêu Linh biến từ tươi cười sang vô cảm: “Sư huynh nói mình là Thẩm Ngạo?”

Thẩm Ngạo gật đầu: “Tại hạ chưa từng giả mạo tên họ, chính là Thẩm Ngạo.”

Tiêu Linh hít sâu một hơi: “Lục hoàng tử của nước Đại Viêm?”

Thẩm Ngạo: “Đúng vậy.”

Tiêu Linh lắc đầu: “Không, ngươi không phải người đó, ngươi không phải Thẩm Ngạo.”

Thẩm Ngạo: “???”

Tiêu Linh chậm rãi đứng dậy, nhìn Thẩm Ngạo, khí thế trên người dần dần tăng lên: “Rốt cuộc Thẩm Ngạo đnag ở đâu?”

Thẩm Ngạo: “???”

“Thái Bạch đông thiên có phần hơi vô lễ rồi đó, Linh Nhi chỉ muốn gặp cố nhân, tại sao các ngươi lại muốn giấu Thẩm Ngạo sư huynh?”

Thẩm Ngạo: “???”

“Ta biết rồi! Chính là nha đầu Lý Liên Nhi đó! Có phải vì Lý Liên Nhi không muốn ta gặp Thẩm Ngạo sư huynh?”

Thẩm Ngạo: “???”

“Các ngươi đúng là khinh người quá đang, hôm nay ta nhất định phải gặp được Thẩm Ngạo sư huynh mới thôi!”

Thẩm Ngạo: “Tiên tử, tại hạ thật sự là Thẩm Ngạo mà!”

Tiêu Linh: “Hứ, ngươi xứng sao?”

“Thẩm Ngạo sư huynh của ta bốc quẻ Vạn Linh Viên, chỉ dẫn người có duyên, vô cùng hào hoa phong nhã khiến vô vàn cô nương si mê.”

“Xin sư huynh hay tự soi lại mình trong gương, xem cái mặt của mình có xứng giả mạo Thẩm Ngạo sư huynh hay không?”

Thẩm Ngạo: “Bốc quẻ Vạn Linh Viên, chỉ dẫn người có duyên???”

Lúc này, Thẩm Ngạo đột nhiên hiểu ra điều gì đó rồi!

Là tên kia, lại là tên kia, là tên Thập Tam đệ kia của hắn!

Lúc này, Thẩm Ngạo khóc không ra nước mắt!

… …