Chương 263 Bước một bước, vạn vật hồi xuân (1)
Hắt xì ~!!!
Vào thời điểm đó, trên phi thuyền Thần Tiêu cách Thái Bạch Kiếm cung mười mấy dặm.
Thẩm Thiên đang ngâm mình thư giãn trong một cái bồn tắm bằng gỗ chứa đầy Niết Bàn thánh dịch.
Năng lượng sinh mạng dồi dào đang chạy vào cơ thể hắn qua đường lỗ chân lông, khiến cả người hắn nhẹ tựa lông hồng.
Thật! Là! Sảng! Khoái!
Aaaa!!!
Cảm ơn vị huynh đệ đã tung ra lời đồn là bổn thánh tử dùng Niết Bàn thánh dịch để ngâm mình, để bổn Thánh tử mở ra một cánh cửa đến thế giới mới.
Không ngờ là dùng Niết Bàn thánh dịch dùng để ngâm mình lại sảng khoái đến vậy!
Càng quan trọng hơn là, Thẩm Thiên cảm thấy xác thịt mình đang mạnh lên một cách rỗ rệt.
Đây không chỉ đơn thuần là gia tăng năng lượng, mà là dễ dàng tẩy tủy, lột xác thăng hoa từ bản nguyên.
Càng nhiều Niết Bàn thánh dịch được hấp thụ, Thẩm Thiên cảm thấy chất lượng gân cốt của mình càng được gia tăng.
Linh khí pháp lực trong cơ thể của hắn chuyển động một cách lưu loát mà trước nay chưa từng có.
Mà hắn cũng cảm thấy rằng tu vi của mình đang gia tăng ổn định một cách rõ rệt.
‘Đạo cơ’ tại khu vực đan điền nơi có dấu ấn thần thú ngũ phương cũng đang từ từ mở rộng.
Cái đó đại diện cho tu vi của Thẩm Thiên, đang được tăng cao rõ rệt, từ Trúc Cơ trung kỳ tiến vào cảnh giới hậu kỳ.
Hơn nữa, năng lượng tiềm ẩn trong người Thẩm Thiên cũng nhiều hơn, được rất nhiều cơ thịt trong người tiêu hóa hấp thụ!
Đây là quá trình ‘tiềm di mặc hóa’, không cần phải vội.
Thời khắc này, Thẩm Thiên không khỏi cảm thán rằng: quả nhiên không thể dựa vào việc khổ luyện mà tu tiên, giống như việc nạp tiền vào game vậy, đó mới là ‘chí tôn vương đạo’!”
Nhưng mà, có vài người vì muốn nâng cao tu vi mà khổ luyện mười mấy năm như một ngày.
Còn có người thì chỉ cần ngâm Niết Bàn thánh dịch thôi là dễ dàng lên cấp rồi.
Một điều đáng tiếc là, sau khi Thẩm Thiên ngâm mình xong, năng lượng của Niết Bàn thánh dịch bị suy giảm đi rất nhiều.
Đoán chừng, sau khi Thẩm Thiên ngâm thêm một lát nữa thôi, Niết Bàn thánh dịch sẽ biến thành hỗn hợp nước loãng.
Cũng không biết là sau khi nó loãng ra rồi đem đi thoa lên người thì còn có thể trị liệu được nữa không?
Ừm, sau khi trở về từ chiến trường Thượng Cổ, có cơ hội thì thử xem sao!
Dù sao thì có bị hư hết cũng không thể thành thuốc độc được, cùng lắm thì hiệu quả của thuốc suy giảm xuống thôi.
Nếu như hầm ba tô mà chỉ thu lại được một tô, thì đoán chừng hiệu quả trị liệu của thuốc cũng không chênh lệch quá đâu, nên cứ giữ lại đi!
Dù sao đống Niết Bàn thánh dịch này là do bổn Thánh Tử liều mạng lấy về đấy.
Hắn sẽ rất đau lòng nếu như lãng phí!
Trong lòng đang có hàng vạn suy nghĩ, thì đột nhiên bên ngoài có tiếng trống vang lên ầm ầm.
Thẩm Thiên biết, phi thuyền Thần Tiêu sắp đến bên ngoài chiến trường Thượng Cổ rồi, đó là hiệu lệnh để tất cả mọi người chuẩn bị tập hợp lại.
Hắn chậm rãi bước ra từ bồn tắm, nhìn Niết Bàn thánh dịch đã bị nhạt màu đi rất nhiều, lặng lẽ gật đầu.
Một cái lọ ngọc màu đỏ xuất hiện trên tay Thẩm Thiên, khác hoàn toàn với những cái lọ ngọc màu lục.
Thẩm Thiên đổi một pháp quyết khác, thu hết Niết Bàn thánh dịch trong bồn tắm vào trong.
Tiếp đó, hắn mặc bộ bạch long cẩm y vào, đi về hướng boong tàu.
Nói mới nhớ, hình như Thái Bạch động thiên cũng tham gia vào chiến trường Thượng Cổ này.
Cũng không biết là nha đầu Liên Nhi và Lục ca có đến không, cũng đã lâu rồi không gặp hai người họ.
Chẳng trách lại nhớ họ đến vậy!
Phi thuyền Thần Tiêu khổng lồ đáp xuống khu vực bên ngoài chiến trường Thượng Cổ, thu hút sự chú ý của mọi người ở đó.
Khi phi thuyền bay qua, rất nhiều đệ tử của động thiên và phúc địa lộ ra biểu cảm ghen tị.
Đành chịu thôi, tài nguyên có tính chiến lược như phi thuyền khá là trân quý, chỉ có thánh địa mới có thể dễ dàng lấy ra để tăng thể diện thế này thôi.
Đa số những đệ tử động thiên, phúc địa đều dịch chuyển đến thành trì gần đây nhất rồi mới ngự kiếm bay qua.
Cả đoạn đường lang bạt kì hồ, thi thoảng còn gặp phải cuồng phong bão táp, nói chung là chẳng thoải mái gì mấy.
Lúc này, ánh mắt nhìn Thần Tiêu đệ tử của bọn họ hệt như ánh mắt nhìn thấy xe đua của những cậu ấm cô chiêu ở thời hiện đại.
Trong sự coi thường lại ẩn giấu sự ngưỡng mộ.
“Cuối cùng Thần Tiêu thánh địa cũng đến rồi, quả thực là phô trương mà tới mà.”
“Đệ tử thánh địa thì giỏi lắm à? Để nhiều tông môn như thế này đợi có mình bọn họ.”
“Nói nhỏ tiếng thôi, nói riêng cho nhau nghe thì được, bị người ta biết được là không hay đâu.”
“Yên tâm, chúng ta nói chuyện bằng thần thức, bọn họ không nghe thấy đâu!”
“Nói mới nhớ, không biết vị Thần Tiêu Thánh Tử đó là thần thánh phương nào, nghe nói là cực kì siêu phàm đấy!”
“Khà khà, Trúc Cơ kỳ thì có thể siêu phàm được đến đâu chứ? Chẳng qua là tâng bốc quá đà lên thôi!”
……
Phi thuyền Thần Tiêu từ từ đáp xuống, càng ngày càng nhiều người từ xa đi đến.
Thậm chí, đến cả tiểu công chúa của Thái Bạch động thiên - Lý Liên Nhi cũng đưa người vội vàng chạy ra.
Theo sau lưng nàng là Tiểu Linh Tiên thanh thoát nhưng lại mang gương mặt bất bình, truy hỏi nàng không tha.
“Lý Liên Nhi, mau giao Thẩm Ngạo sư huynh ra đây!”
Lý Liên Nhi nhắm mắt làm ngơ với sự truy hỏi của Tiểu Linh Tiên.
Nàng ta nở một nụ cười rạng rỡ, lọn tóc trên đầu ‘biu’ một tiếng, dựng đứng lên.
Đến hạt hồ lô trên đầu nàng ta cũng đang vui vẻ đong đưa qua lại.
Ngoài ra, những nhân vật máu mặt của động thiên và phúc địa cũng từ từ tụ hội lại nơi này.
Bởi vì ai cũng biết, khi đại năng của hai đại thánh địa tụ hội lại một chỗ.
Cũng chính là lúc chiến trường Thượng Cổ chính thức bắt đầu!
Oành!
Phi thuyền Thần Tiêu nặng nề đáp đất, làm khói bụi xung quanh bay mù mịt.
Những thiếu niên, thanh niên, trung niên, lão già mặc trang phục của Thần Tiêu Thánh Địa cũng bắt đầu chạy ra xem.
Khụ khụ, sở dĩ có trung niên, người già xuất hiện là vì trong này bao gồm cả bọn Tống chưởng quầy, Quế công công.
Bọn họ mặc trang phục của Thần Tiêu đệ tử, trà trộn vào trong đám thiếu niên, thật sự là nhìn rất là lạ.
“Ủa, tại sao trong số những đệ tử Trúc Cơ kỳ của Thần Tiêu thánh địa lại có một người lớn tuổi như thế này vậy?”
Không biết là thần Tiêu thánh địa tìm đâu ra mấy lão già đó nữa, bây giờ bọn họ thiếu người như vậy sao?”
“Nghe nói mấy lão đệ tử này là thân tín của tân Thánh Tử ở nước Đại Viêm, được trực tiếp đưa đến thánh địa làm đệ tử nội môn đấy.
“Xì, một người đắc đạo thì cả đám gà chó được hưởng lây sao?”
“Ha ha, kinh khủng vậy à, kéo người vào thánh địa mà cũng có thể làm trắng trợn vậy sao?”
“Nói gì mà siêu phàm, đều là hạng bồi dưỡng thân tín, kết bè kết đảng thôi sao? Bây giờ xem ra, cái người gọi là Thánh Tử kia cũng chỉ là người phàm mà thôi!”