Chương 281 Kiếm này thật ra cũng đói khát (2)
Long Nữ áo bào đen: “Ngươi đang nghi ngờ bổn cung, thân là Trưởng công chúa Hắc Long tộc tôn quý, nếu không phải vì dáng dấp của ngươi khá đẹp, bổn cung không thể không lăng trì ngươi!”
Thẩm Thiên rụt cổ một cái, hắn cảm thấy giờ mình hơi to gan rồi.
Ngay cả con Bạch Hổ hung hãn Trương Vân Hi kia còn chưa giải quyết được giờ lại chọc vào một con rồng đen cái rồi.
Tuy nhiên Long Nữ không thề, hắn ta thật sự không dám thử thả nàng ta ra.
Dù sao đây cũng là tồn tại cấp Thánh, cho dù chỉ là một tia tàn hồn thì chưa chắc hắn đã có thể chống lại được!
Thẩm Thiên bất đắc dĩ nói: “Ý của tiền bối là sẽ kiên quyết không thề...”
Hắn còn chưa nói xong đã bị giọng nói u oán của Long Nữ Ngao Băng cắt ngang.
Ngao Băng tức giận trừng mắt với Thẩm Thiên: “Ta lấy danh nghĩa Long Thần thề, cho dù tiểu tử này không thể cứu bổn cung thành công, bổn cung cũng sẽ không giận chó đánh mèo nhằm vào hắn và bằng hữu của hắn.”
Thẩm Thiên nhẹ nhàng thở ra: “Nếu không thì!”
Ngao Băng: “Nếu không, bổn cung sẽ mãi mãi không thể thoát khỏi trói buộc, được rồi chứ!”
Thẩm Thiên cười nói: “Vậy có phải tốt không!”
Không cần lo lắng hậu hoạn về sau nữa nên Thẩm Thiên chậm rãi đi đến bên cạnh thanh cự kiếm.
Hắn sờ sờ cự kiếm: “Tiền bối, làm sao luyện hóa thanh kiếm này đây? Nhỏ máu là được à?”
Ngao Băng khẽ gật đầu: “Ừm, thanh kiếm này là Chuẩn Tiên khí, đã gần sinh ra linh trí rồi.”
“Nó đã đóng bổn cung phong ấn bổn cung ở đây vạn năm, chủ nhân nó chết lâu rồi, bổn cung có thể cảm nhận được thanh kiếm này thật ra cũng cực kỳ đói khát.”
“Ngươi có Tiểu Ngũ Hành Dương Lôi Thần thể Thần Tiêu thánh địa, có điều tu vi thật sự là hơi yếu.”
“Nếu ở vạn năm trước, chưa hẳn đã được Chuẩn Tiên khí này tán thành và nhận chủ.”
“Nhưng bây giờ chỉ cần ngươi nhỏ máu chắc nó sẽ ước gì được lập tức nhận ngươi làm chủ!”
Thẩm Thiên như suy nghĩ gì đó, như vậy chẳng phải đây là giá cả thị trường do ảnh hưởng cung cầu trong truyền thiết sao?
Khi các thiên kiêu theo đuổi thanh Chuẩn Tiên khí này nhiều vô số kể, nó có thể làm giá chờ lựa chọn người vừa mắt.
Lúc không tiếp xúc được với những tồn tại ngầu hơn thì chỉ có thể tìm một người thành thật làm chủ thôi.
Dù sao kiếm cũng có nhu cầu của mình, bọn chúng cần vuốt ve, cần lau, cần bảo dưỡng.
Cũng cần được va chạm và giao phong.
Sau khi trong lòng đã nắm được phần nào, Thẩm Thiên từ từ cắt đứt ngón tay trỏ của mình.
Một giọt tinh huyết màu vàng nhạt từ miệng vết thương nhỏ ra, là hoàng kim huyết dịch của Dương Lôi Thần thể.
Nó tản ra linh vận nhàn nhạt, nhỏ vào trong thân kiếm ngàn trượng kia rồi nhanh chóng biến mất.
Nhưng sau khi hấp thụ giọt máu tươi này Thần kiếm vẫn không nhận chủ.
Nó chỉ tản mát ra quang mang nhàn nhạt, tiếp đó nó rất nhanh chóng hồi phục lại nét cổ xưa.
Thẩm Thiên sửng sốt: “Tiền bối, nó không đồng ý nhận ta làm chủ.”
Khóe miệng Ngao Băng hơi run rẩy, nghiến răng nghiến lợi: “Thứ kiếm này còn bày đặt làm màu! Ngươi nhất định muốn cùng bổn cung hao tổn ở đây đến chết sao?”
“Tiểu tử, ngươi thử nhỏ thêm chút máu nữa xem sao, ta không tin thứ kiếm này có thể nhịn mãi không chịu nhận chủ!”
“Ở cái nơi chết tiệt này, bỏ lỡ chủ nhân như ngươi thì nó đành phải đợi thêm mười vạn năm nữa thôi!”
“Tên này linh trí vẫn chưa hoàn thiện đâu, ngươi thử thêm lần nữa đi!”
Nhỏ thêm chút máu? Thử thêm lần nữa?
Thẩm Thiên cảm nhận rõ ràng cơ thể đã yếu đi khá nhiều nên cảm thấy bất đắc dĩ.
Con rồng cái này không biết tinh huyết có ý nghĩa như thế nào với bổn Thánh tử à?
Hắn bình tĩnh nói: “Tiền bối, chúng ta đã nói trước, ta chỉ nhỏ một giọt máu thử nhận chủ thôi.”
“Bây giờ tinh huyết vãn bối cũng đã nhỏ rồi, thanh Tiên kiếm này nếu đã không đồng ý nhận chủ, Thẩm mỗ cũng không có cách nào khác.”
“Hay là thế này, sau khi Thẩm mỗ rời đi sẽ thay người tìm một vị thiên kiêu tuyệt thế có thiên phú mạnh hơn đến đây cứu người thoát thân có được không?”
Dứt lời Thẩm Thiên quay người đột nhiên nhảy xuống không thèm mặc cả với Thánh Long nữa, hắn chuẩn bị rời khỏi sơn cốc, bỏ đi không chút lưu luyến.
Nói đùa, phải nhân lúc Ngao Băng này vừa thề không thể gây chuyện được phải mau chóng rời khỏi đây chứ!
Bằng không, lỡ như bà già này tìm được sơ hở nào trong lời thề chẳng phải mình chết oan uổng sao?
Đám Quế công công nhìn thấy Thẩm Thiên đột nhiên nhảy xuống xương rồi thì vội vàng xông tới.
“Sư huynh, nữ nhân kia có lai lịch ra sao?”
Tần Vân Địch híp mắt, sau lưng có mấy chục thanh m Dương Phá Yêu thương đang chắm vào xương rồng có thể khai hỏa bất cứ lúc nào.
Thẩm Thiên lắc đầu: “Đây là tàn hồn của cự long, chúng ta phải mau rời khỏi đây thôi!”
Dứt lời, Thẩm Thiên chạy ra khỏi sơn cốc không thèm quay đầu lại nữa.
Đúng lúc này, thanh Tru Thiên Kiếm vốn đang cắm trên đầu cự long chợt có hành động.
Nó đột nhiên bắn ra kiếm quang vô tận, chiếu sáng rực rỡ cả sơn cốc.
Keng...
Một tiếng kiếm reo to rõ vang vọng trong phạm vi ngàn dặm.
Vô số khô lâu xung quanh dường như bị kiếm ý trấn áp, tất cả đều nằm trên đất mặt run lẩy bẩy.
Ngàn vạn đạo kiếm quang bắn về phía Thẩm Thiên giống như thực chất, cuối cùng ngưng tụ thành một bậc thang trước mặt Thẩm Thiên.
Toàn thân của bậc thang kiếm này được ngưng tụ từ kiếm quang hóa thành thực chất, từng đạo kiếm quang là một bậc thang nối từ dưới chân Thẩm Thiên đến cự kiếm.
Tất cả mọi người xung quanh Thẩm Thiên nhìn thấy dị biến trong sơn cốc này liền sợ ngây người!
Tình huống gì vậy, thần binh tuyệt thế vạn năm trước đang chủ động nghênh đón Thẩm Thiên.
Nó không tiếc dùng ngàn vạn kiếm khí vô thượng hóa thành bậc thang kiếm để đưa Thẩm Thiên đến gần cơ thể nó, chinh phục nó.
Còn Thẩm Thiên thì lại chẳng thèm để tâm, xoay người chuẩn bị rời khỏi sơn cốc?
Chậc, không hổ là Thánh tử sư huynh!
Đúng là bá khí tùy hứng!
Ánh mắt Quế công công lộ vẻ mặt vui mừng: “Thần binh cường đại tuyệt thế như vậy mà cũng chủ động hiệu trung với điện hạ!”
Tần Cao bên cạnh mặt mũi tràn đầy sùng bái: “Lan Phi nương nương trên trời có linh thiêng, cũng có thể mỉm cười cửu tuyền.”
Tần Vân Địch híp mắt: “Thanh kiếm này uy năng vô song, rất xứng với sư huynh!”
Tống chưởng quầy cũng nói: “Mặc dù thanh kiếm này cũng chưa xứng với thân phận của Thiên sư lắm, nhưng nó thành kính như vậy rồi thì Thiên sư hãy thu nhận nó đi.”
Thẩm Thiên nghe thấy đám đông xung quanh thiết phụcc thì thầm cảm thấy ngỡ ngàng.