Chương 282 Kiếm này thật ra cũng đói khát (3)
Cái quỷ gì vậy? Bổn Thánh tử không thèm để mắt đến thanh tiên kiếm này sao? Rõ ràng là nó không chấp nhận ta trước mà.
Giờ bổn Thánh tử chuẩn bị rời đi thì nó lại quay đầu khóc lóc van nài nhận ta làm chủ?
Ha ha, ngươi cho rằng bổn Thánh tử sẽ còn cần thanh kiếm nát như ngươi nữa sao?
Ta đường đường là Thần Tiêu Thánh tử mà có thể mất mặt vậy sao?
Long Nữ Ngao Băng áo bào đen trên đỉnh đầu xương rồng cũng cười nhạo nói: “Còn giả vờ giả vịt, hối hận đi!”
“Linh trí của ngươi còn chưa hoàn toàn thành thục mà còn muốn làm giá với người ta à? Bị từ chối là đáng!”
Ngao Băng như đang chọc tức thanh cự kiếm này.
Cự kiếm đột nhiên bộc phát ra ánh sáng chưa từng có, tám cây Kiếm Tâm quả còn lại đều hóa thành bột mịn sau đó bị luyện hóa thành năng lượng bổn nguyên nhất.
Cỗ năng lượng này giống như lưỡi kiếm sắc bén bắn thẳng vào trong cơ thể Thẩm Thiên.
Thẩm Thiên vốn còn tưởng rằng thanh kiếm này thẹn quá thành giận muốn một kiếm giết chết mình.
Nhưng điều hắn không ngờ tới là sau khi cỗ năng lượng này tràn vào trong cơ thể, Tân Hỏa Kinh đã nảy sinh ra hưng phấn và sinh động chưa từng thấy.
Nó đang điên cuồng thôn phệ cỗ năng lượng này, năng lượng sau khi luyện hóa xong đã tràn đi khắp tứ chi, thậm chí là đan điền, thức hải.
Giờ khắc này, Thẩm Thiên cảm giác rất kỳ diệu.
Hắn cảm thấy lý giải của mình đối với kiếm đã nhanh chóng gia tăng.
Mỗi tấc cơ bắp của hắn dường như đều có thể bắn ra kiếm khí kiếm quang sắc bén.
Thẩm Thiên cảm thấy giờ khắc này kiếm chính là hắn, hắn chính là kiếm, người kiếm hợp nhất, tựa như Kiếm Tiên!
Từ trên người hắn tự tản mát ra kiếm ý đáng sợ, diễn hóa ra dị tượng vạn kiếm xông thẳng chín tầng mây khiến mọi người đều phải lùi lại.
Trong dị tượng đó có thể lờ mờ nhìn thấy hư ảnh Chân Long đứt đầu, Thần Ma đẫm máu, Phật Đà chảy nước mắt, sắc bén đến đangs ợ.
Thẩm Ngạo sững sờ nhìn Thập tam đệ đứng cách đó không xa, hắn ta từng nghe sư tôn nói về dị tượng này, vô cùng phi phàm.
Chỉ có kiếm thể vô thượng hoặc lý giải kiếm đạo đến cấp độ cực cao mới có thể ngưng tụ loại dị tượng này.
Từ xưa đến nay người có được loại dị tượng này đều có thể trở thành Kiếm Tiên vô thượng!
Ở Thái Bạch động thiên bao nhiêu người khổ tu cả một đời cũng không có được một phần trăm uy thế của dị tượng này.
Giờ Thẩm Thiên chỉ đi lạc vào sơn cốc một lần mà đã nhận được hậu đãi như vậy từ thanh Chuẩn Tiên khí này, dùng Kiếm Tâm quả được kiếm ý vạn năm tẩm bổ trợ giúp Thẩm Thiên trở thành “Kiếm Thể vô thượng”.
Thẳng thắn mà nói, trong lòng Thẩm Ngạo lại đang bị đả kích rồi.
Đây chính là chênh lệch giữa người với người sao?
Giới Tu tiên này tàn khốc biết mấy!
...
Trên đầu rồng, Long Nữ Ngao Băng vốn còn cười cợt chọc tức song khi trên người Thẩm Thiên tản mát ra khí thế kiếm đạo vô thượng, sau lưng còn dâng lên dị tượng Vạn Kiếm Lăng Cửu Tiêu thì nụ cười của nàng ta lập tức khựng lại.
“Long Thần tại thượng, tiểu tử này là cái thá gì? Thể chất Kiếm Đạo vô thượng trong truyền thuyết cứ thế mà luyện được đấy à?”
“Những yêu nghiệt kiếm đạo vạn năm trước nếu nhìn thấy tiểu tử này chắc phải ghen ghét đến mức hoài nghi nhân sinh mất!”
“Tên này rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Có vẻ không đơn giản là chỉ có dáng dấp anh tuấn rồi!”
Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Ngao Băng dần dần trở nên kiều mị.
“Cũng được, như vậy ta ký khế ước Long Thần với hắn những lời phản đối trong tộc có lẽ cũng sẽ giảm đi nhiều.”
“Không đúng không đúng, đã một vạn năm trôi qua rồi, giờ mấy lão bất tử trên Hắc Long đảo chắc cũng đã chết rồi!”
“Nói cách khác đợi bổn cung thoát thân ra ngoài, Hắc Long đảo sẽ do bổn cung định đoạt?”
“Hahaha, một vạn năm này bổn cung chịu không phí công rồi!”
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thẩm Thiên cảm thấy bản nguyên kiếm đạo trong cơ thể cuối cùng đã được hấp thu sạch sẽ.
Hắn từ từ mở mắt, trong ánh mắt lập tức bắn ra một đạo kiếm khí, trên mặt đất lưu lại vết tích thật sâu.
Chậc, kinh khủng quá!
Lúc này Thẩm Thiên đã tự tin có thể dễ dàng trừng mắt giết chết một tồn tại Luyện Khí tầng chín rồi.
Nếu như không sợ cay mắt thì trừng thêm vài cái, một tu sĩ Trúc Cơ kỳ yếu chút cũng có thể bị trừng mắt chết.
Càng quan trọng hơn là, lúc này Thẩm Thiên cảm thấy từng nơi trong cơ thể mình đều có thể phóng ra kiếm khí uy lực không tầm thường.
Ngẫm lại xem, ngươi vốn chỉ có thể đánh ngang tay bất phân thắng bại với một kẻ địch, hắn đột nhiên hà một hơi vào ngươi, không phải là mùi miệng thối mà là một kiếm khí cường đại bắn về phía ngươi thì ngươi có sợ không?
Ngươi vốn chỉ trừng mắt thị uy với người đối diện, kết quả người đối diện trừng mắt lại đáp lễ ngươi, trừng đến mức ngươi chổng cả hai chân lên trời thì ngươi có mất mặt không?
Lúc này có thêm Thiên Kiếm Thần Thể gia trì, Thẩm Thiên cảm thấy thậm chí mình có thể đấu với thánh nhân Độ Kiếp kỳ một trận!
Đương nhiên, chỉ có thể đánh một trận.
Theo Thẩm Thiên mở to mắt rồi đứng dậy.
Cự kiếm cao ngàn trượng kia cũng đang nhẹ nhàng chấn động, rỉ sắt màu đỏ đậm chậm rãi tróc ra để lộ thân kiếm sáng long lanh như hồng ngọc dưới lớp rỉ sắt.
Kiếm này vô cùng siêu phàm, toàn thân được luyện chế từ Chuẩn Tiên Kim, giá trị vô song!
Cho dù là đặt ở các thánh địa lớn thì chắc chắn cũng là một tồn tại cấp bậc bảo vật trấn tông, có thể tăng thêm sức mạnh của thánh địa lên rất nhiều.
Có thể nói, nếu lúc trước Càn Dương Kiếm Tôn có thể có được kiếm khí thế này thì đã có thể dễ dàng đánh bại đằng mẫu Lục Cơ, thậm chí là giết chết!
Dù sao đối với một kiếm khách cường đại mà nói, tầm quan trọng của kiếm thậm chí còn hơn cả đạo lữ!
Trong mắt mọi người đều lóe lên tia chấn động, cự kiếm ngàn trượng được nhổ khỏi xương sọ cự long, lơ lửng trên bầu trời, che kín hơn phân nửa sơn cốc.
Sau đó, nó nhanh chóng lao về phía Thẩm Thiên!
Dường như nó muốn ôm tân chủ nhân...