Chương 289 Khổng tước chí cao pháp, ngũ sắc thần quang (3)
Là chân truyền của Thần Tiêu, hắn cũng có hiểu biết sơ lược về yêu tộc ở Nam Cương.
Vạn năm qua, sau mệnh lệnh của Bất Tử Hoàng, yêu tộc ở Nam Cương vẫn luôn gò bó giữ nguyên khuôn phép.
Nhưng sao đột nhiên lại xuất hiện yêu tộc trong chiến trường Thượng Cổ ở Đông Hoang thế này? Mà xem nồng độ dòng máu thì có vẻ rất phi phàm!
Tần Vân Địch nheo mắt mỉm cười hỏi: “Tại hạ là đệ tử chân truyền của Thần Tiêu Thánh địa, Tần Vân Địch, không biết huynh đài xưng hô thế nào?”
“Không có chuyện của ngươi. Ta muốn tìm tên vương bát đản kia…”
Kim Vũ đang muốn đuổi đám người trong sơn cốc xéo đi, đột nhiên nhớ ra cái gì đó.
Hai con ngươi vàng óng của y nhìn chằm chằm Tần Vân Địch, hỏi lại: “Ngươi nói cái gì? Ngươi là chân truyền của Thần Tiêu Thánh địa sao?”
Tần Vân Địch nhíu mày trả lời: “Đúng vậy, không biết vị đạo hữu này có điều gì chỉ giáo?”
Kim Vũ cười lạnh trả lời: “Thú vị thật, chưa bắt được tên vương bát đản kia lại đụng phải một chân truyền của Thần Tiêu Thánh địa.”
“Tính ra cũng là đệ tử đồng môn, nếu bổn công tử bắt tiểu tử ngươi lại, Thánh tử nhà các ngươi biết hẳn sẽ tới cửa nhỉ!”
Chỉ một câu thôi, Kim Vũ nhìn chằm chằm Tần Vân Địch, lộ ra hung uy!
Uy áp bành trướng có thể so với Kim Đan kỳ phô thiên cái địa ập tới Tần Vân Địch
Kim Ngọc còn cho rằng dưới áp lực của mình, Tần Vân Địch sẽ biến sắc, thậm chí là trực tiếp quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Nhưng y đã sai, sai rất không hợp thói thường.
Nụ cười trên khuôn mặt Tần Vân Địch dần ngưng đọng lại, nhưng y chẳng mảy may e ngại gì: “Ý của ngươi là muốn gây sự với Thánh tử sư huynh?”
Kim Vũ cười nhạo hỏi: “Gây sự với hắn thì sao nào? Lão già Bích Liên của thánh địa các ngươi dám ra tay với lão tộc trưởng bổn tộc, có chết cũng chưa hết tội!”
“Lần này ta tiến vào chiến trường Thượng Cổ chính là muốn ăn miếng trả miếng, xử lý hết đám đệ tử và Thánh tử Thần Tiêu các ngươi.”
“Cũng để cho đám nhân tộc càn rỡ các ngươi biết, tôn nghiêm của Vũ tộc Nam Cương ta không được phép xúc phạm!”
Kim Vũ nói đến mặt mày nở hoa, nhưng thái độ của Tần Vân Địch vẫn lạnh nhạt điềm nhiên, không chút dao động.
Chỉ có đôi mắt híp tịt bắn ra quang mang càng lúc càng lạnh lẽo và vô tình.
Y hờ hững nói: “Vừa rồi ngươi mắng sư huynh là vương bát đản sao?”
Kim Vũ sửng sốt. Y mắng Thánh tử Thần Tiêu là vương bát đản khi nào?
Nhưng không quan trọng!
Chỉ là đệ tử chân truyền của Thần Tiêu Thánh địa thôi, hơn nữa chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ, còn không đáng để Kim Vũ y nhìn tới.
Ước định khí tức quanh thân Tần Vân Địch, Kim Vũ nắm chắc có thể tiễn thẳng gã nhân tộc này xuống hoàng tuyền chỉ trong vòng ba chiêu!
“Quỳ xuống đất cầu xin tha thứ đi! Nếu ngươi có thể phối hợp đưa Thần Tiêu Thánh tử tới đây, còn có thể lưu lại toàn thây!”
Kim Vũ mở hai cánh, hào quang tỏa ra rực rỡ như ánh mặt trời giữa trưa.
Chiến đao trong tay bao trùm cương khí khiến cho toàn thân phát lạnh.
“Chấp mê bất ngộ! Thiên Bằng cửu trảm đệ nhất trảm: Trảm sơn hà!”
Thấy Tần Vân Địch chẳng có ý định cầu xin tha thứ, Kim Vũ hừ lạnh một tiếng.
Y giơ cao chiến đao, đao cương hoàng kim dài mười mấy mét bắn thẳng lên giữa thương khung, khí thế bừng bừng.
Nhìn Kim Vũ súc thế giữa không trung, đôi mắt híp híp của Tần Vân Địch chỉ lóe lên sự khinh thường.
Thực lực như này mà cũng dám dõng dạc vô lễ với sư huynh sao?
“Kẻ nào dám vô lễ với sư huynh, chết!”
m thanh kiên định vang lên.
Sáu mươi bốn khẩu âm dương phá yêu thương sau lưng Tần Vân Địch cùng tản ra ánh sáng nhàn nhạt.
Ầm!
Một viên linh kim đạn vẫn còn tóe lửa nhắm thẳng Kim Vũ mà bắn đến, tốc độ nhanh đến mức chỉ kịp thấy cái bóng.
“Nhanh quá!”
Ánh mắt Kim Vũ lộ ra vẻ thận trọng, hóa ra một thuẫn bài hoàng kim trước ngực.
Thuẫn bài kia đột nhiên lớn lên ngăn và đánh bật viên linh kim đạn kia đi.
“Ha ha, không có gì hơn à?”
Kim Vũ cười nhạo, đao cương hoàng kim trong tay gần như đã ngưng tụ thành thực chất.
Nhưng chỉ một giây sau, y đã biến sắc tái mét, mồ hôi lớn chừng hạt đậu không ngừng rơi xuống.
Bởi vì, lúc này sáu mươi ba khẩu âm dương phá yêu thương khác cũng bắt đầu không ngừng bắn.
Pằng!
Pằng pằng pằng!
Pằng pằng pằng pằng pằng!
◇ ❖ ◇
Sáu mươi tư khẩu âm dương phá yêu thương sau lưng Tần Vân Địch không ngừng xoay tròn phun ra hỏa diễm màu lam nhạt.
Từng viên từng viên linh kim đạn vẫn còn ánh lửa từ trong súng bắn ra nhắm thẳng Kim Vũ.
Choang!
Choang choang choang!
Choang choang choang choang choang!
◇ ❖ ◇
Thuẫn bài hoàng kim không ngừng va chạm với linh kim đạn, ánh sáng tỏa ra càng ngày càng yếu ớt.
Sắc mặt Kim Vũ hơi tái đi, dù sao thuẫn bài hoàng kim này cũng là một trong những vũ khí hạch tâm của y.
Nó có uy lực siêu phàm, đồng thời cũng có liên kết với bản thân Kim Vũ.
Với thuẫn bài hoàng kim này, ngăn một viên linh kim đạn không khó, dễ như trở bàn tay.
Nhưng lúc này linh kim đạn mà Tần Vân Địch bắn ra quá nhiều, mấy chục phát mấy chục phát một.
Đón mười viên linh kim đạn, thuẫn bài hoàng kim đã hoàn toàn nhạt nhòa không còn sáng loáng nữa, thậm chí còn có những vết rạn mờ mờ.
Hứng hai mươi viên linh kim đạn, đao cương trong tay Kim Vũ hoàn toàn tán loạn, tất cả sức mạnh đều rót cả vào thuẫn bài phòng ngự.
Bốn mươi viên linh kim đạn bắn tới, thuẫn bài hoàng kim chia năm xẻ bảy, Kim Vũ phụt ra một búng máu tươi.
Y không kịp tiếc tấm thuẫn bài kia, bởi vì số âm dương phá yêu thương sau lưng Tần Vân Địch vẫn không ngừng xả đạn.
Đồng thời, những khẩu đã bắn xong đang được Tần Vân Địch đổi đạn đâu vào đấy rồi, lúc nào cũng sẵn sàng bắn tiếp.
Rốt cuộc đây là quái vật gì?
Rõ ràng chỉ là Trúc Cơ kỳ, sao lại đáng sợ hơn cả huyết ma lúc trước thế này?
“Hỗn trướng, vậy mà dám lừa gạt ta. Thực ra ngươi chính là Thần Tiêu Thánh tử đúng không? Đồ âm hiểm!”
Kim Vũ vỗ vỗ cánh né tránh số linh kim đạn còn alij, nhưng mất tiên cơ nói nghe thì dễ chứ...
Phụt!
Phụt phụt phụt!
Phụt phụt phụt phụt phụt!
◇ ❖ ◇
Từng mũi tên máu từ cánh Kim Vũ bắn ra tung tóe, nhìn thật thảm.