Chương 290 Khổng tước chí cao pháp, ngũ sắc thần quang (3)
Cũng may vũ y trên thân Kim Vũ vốn là pháp bảo hộ thân trân quý của tộc Kim Sí Đại bằng, lực phòng ngự cực mạnh.
Nếu không, chỉ cần Tần Vân Địch khởi động một lượt bắn của âm dương phá yêu thương thôi cũng đủ để xé Kim Vũ thành từng mảnh nhỏ rồi.
Nhưng dù có hoàng kim vũ y hộ thể, lúc này Kim Vũ cũng bị thương nặng, từ trên trời rơi xuống đất.
Y nhìn Tần Vân Địch nói: “Ghê tởm, không ngờ Thần Tiêu Thánh tử lại sử dụng loại pháp khí âm độc tà ác này!”
“Có bản lĩnh thì đừng dùng thứ pháp khí này nữa, cùng ta tay không đàng hoàng đánh một trận xem!”
Tần Vân Địch lạnh nhạt nhìn Kim Vũ, sáu mươi bốn khẩu súng lóe sáng: “Ngươi nhận lầm người rồi, chút bản lĩnh ấy của ta so Thánh Tử sư huynh chỉ như đom đóm so với mặt trời vậy.”
“Chỉ bằng ngươi cũng xứng vô lễ với Thánh Tử sư huynh sao? Kiếp sau đổi sang chiêu bài sáng hơn đi!”
Chỉ một câu thôi, Tần Vân Địch muốn khởi động lượt bắn thứ hai của âm dương phá yêu thương, tiễn tên Kim Sí Đại Bằng không biết gì này lên đường.
Bỗng nhiên y nhíu mày.
Phá yêu thương cùng đổi họng súng nhắm sang hướng sau cửa cốc.
Chỉ thấy bốn cái bóng mặc áo lông vũ từ cửa cốc đang bắn vào trong.
Khí tức trên thân mỗi người bọn họ tản ra đều cực mạnh, không hề yếu hơn Kim Vũ chút nào.
Thiếu nữ mặc áo lông vũ ngũ sắc kia lại càng siêu phàm thoát tục, sau lưng diễn hóa dị tượng thần quang khai thiên, tựa như nữ thánh giáng lâm.
Thấy đồng bạn đuổi tới, Kim Vũ nhẹ nhàng thở ra: “Mọi người cẩn thận, gia hỏa này chính là Thần Tiêu Thánh tử, hắn rất âm hiểm!”
“Nhất là đám pháp khí âm độc sau lưng hắn kia, tốc độ rất nhanh, cây nào cũng có thể khiến Kim Đan kỳ bị thương đấy!”
Được Kim Vũ nhắc nhở, nhìn lại đồng bạn toàn thân đều là lỗ máu, ánh mắt bốn thiên tài Vũ tộc kia đều có vẻ ngưng trọng.
Bọn họ từ bốn phương tám hướng tiếp cận Tần Vân Địch, sẵn sàng chuẩn bị phát động đợt tập kích bất ngờ cuồng bạo nhất bất kỳ lúc nào.
“Triệu Hạo sư đệ, ta ngăn cản bọn họ!”
“Các ngươi nghĩ cách đánh thức sư huynh đi, chỉ có sư huynh mới có thể đối phó với những người này.”
Tần Vân Địch híp mắt lại, từ sâu trong đáy mắt lộ ra nét lo lắng. Y hiểu rõ thực lực của mình.
Nếu thực sự giao phong chính diện cứng đối cứng, y tự tin có thể liều mạng với Kim Vũ chia năm năm.
Nhưng tuyệt đối không thể dễ dàng xử lý Kim Vũ chỉ trong giây lát.
Vừa nãy, nếu không phải Kim Vũ khinh địch trực tiếp súc thế dùng đại chiêu, thì dựa vào tốc độ cực nhanh của tộc Kim Sí Đại Bằng, âm dương phá yêu thương thực sự chưa chắc đã có thể khóa chặt y một cách nhẹ nhàng như vậy.
Bây giờ lại có thêm bốn thiên kiêu Vũ tộc khác giáng lâm, mà kẻ nào cũng không hề yếu hơn Kim Vũ, thậm chí kẻ cầm đầu còn mạnh hơn cả Kim Vũ.
Bọn họ lại được Kim Vũ nhắc nhở, âm dương phá yêu thương đã mất đi hiệu quả bất ngờ, lực sát thương sẽ giảm nhiều.
Trong tình huống như vậy, Tần Vân Địch hoàn toàn không thể khẳng định có thể ngăn cản những người này, nhiều nhất cũng chỉ có thể kéo dài.
Triệu Hạo nghiêm túc gật đầu, bay vào sâu trong thung lũng đi đánh thức Thẩm Thiên.
◇ ❖ ◇
“Để sư đệ đi trước sao?”
Thiên kiêu tộc Bách Linh nở nụ cười xinh đẹp: “Thần Tiêu Thánh tử thật giỏi nhỉ, dáng dấp âm nhu như vậy không ngờ lại có vài phần khí khái nam tử!”
Thiên kiêu tộc Bạch Hạc cười nhạo: “Kim Vũ, chỉ là một kẻ loài người Trúc Cơ kỳ thôi, thế mà có thể cho ngươi ăn thiệt thòi lớn vậy cơ à?”
Kim Vũ khẽ nói: “Hạc Vô Sương, nếu ngươi thích có thể một mình đi lên thử một chút xem, cẩn thận kẻo bị bắn chết đấy!”
Hạc Vô Sương cười ha hả: “Thử một chút thì thử một chút. Mọi người lược trận cho ta, đừng nhúng tay!”
Vừa dứt lời, quanh cơ thể Hạc Vô Sương đột nhiên bắn ra vô số lông vũ màu trắng.
Số lông vũ kia đều là do pháp lực ngưng tụ mà thành, sợi nào cũng đủ để khiến Trúc Cơ kỳ bị thương nặng.
Lông vũ đầy trời lướt tới Tần Vân Địch,tuy không quá nhanh nhưng lại bao trùm tất cả đường lui mà Tần Vân Địch có thể né tránh.
Hiển nhiên, mặc dù ngoài miệc Hạc Vô Sương rất cuồng vọng.
Nhưng khi ra tay, y cẩn thận hơn Kim Vũ nhiều.
“Điêu trùng tiểu kỹ, xem ta phá ngươi đây!”
Tần Vân Địch cười nhạo một tiếng, chỉ trong chớp mắt đã tế ra mấy trăm tấm phù chú, đón lấy tất cả lông vũ.
“Sư huynh đã từng nói: Nghệ thuật chính là nổ!”
Gió trong sơn cốc cuốn tóc Tần Vân Địch bay bay.
Đôi mắt vẫn luôn híp tịt chậm rãi mở lớn, bắn ra hào quang sáng chói.
Oành!
Sóng âm kịch liệt của vụ nổ trực tiếp chấn vỡ tất cả số lông vũ trắng bằng pháp lực.
Toàn bộ sơn cốc bụi mù che kín, không thấy gì nữa.
“Tất cả đều là lôi bạo phù cực phẩm!”
Bách Linh, thiên kiêu tộc Bách Linh che miệng líu lưỡi: “Không hổ là Thần Tiêu Thánh tử, quả nhiên là tài đại khí thô!”
“Thì tính sao? Trước thực lực tuyệt đối đây đều là hoa trương gương, trăng trong nước, không chịu nổi một kích!”
Hạc Vô Sương cười lạnh, thân hình bất chợt xuất hiện sau lưng Tần Vân Địch.
Chỉ trong chớp mắt, hạc bút của y như kiếm xuyên thẳng qua Tần Vân Địch.
Song, khi hạc bút xuyên qua Tần Vân Địch, khuôn mặt Hạc Vô Sương không hề vui sướng chút nào.
Hoàn toàn ngược lại, y biến sắc, vội vàng rút hạc bút lui nhanh.
Tiếp theo, chỉ trong chớp mắt, Tần Vân Địch vừa bị hạc bút xuyên qua kia không chảy ra lấy nửa giọt máu, mà dần dần chuyển sang màu đen.
Đó… là mồi nhử phối từ một bức tượng đất nặn từ bùn và huyễn thuật ngụy trang.
“Phản ứng nhanh thật, chỉ tiếc là không kịp rồi.”
Trong màn bụi vang lên giọng nói của Tần Vân Địch.
Mặt đất dưới chân Hạc Vô Sương nứt ra, từng viên từng viên phá giáp đạn màu bạc bất chợt nổ tung.
Linh kim đạn giấu trong đạn phá giáp bắn ra bốn phương tám hướng, Hạc Vô Sương đứng mũi chịu sào.
Cùng lúc đó, bốn phương tám hướng cùng vang lên tiếng xé gió mãnh liệt, linh kim đạn từ khắp nơi nhắm thẳng Hạc Vô Sương mà bắn.
Rõ ràng đây chính là cạm bẫy mà Tần Vân Địch đã sắp đặt sẵn, chính để dẫn Hạc Vô Sương vào cuộc.
Là đệ tử Trúc Cơ kỳ duy nhất trong lừa chân truyền này của Thần Tiêu Thánh địa.
Mặc dù tu vi kém xa các chân truyền khác, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Tần Vân Địch không hề thua kém bất kỳ kẻ nào.
Trước khi phát minh ra âm dương lôi bạo phù, hắn đã từng dùng lôi bạo phù bình thường cứng rắn nổ chết một yêu thú Kim Đan hậu kỳ rồi.
Có thể thấy, lý giải về chiến thuật nổ của Tần Vân Địch khá tốt.