Chương 292 Oan có đầu nợ có chủ (1)
Mặc dù Khổng Mộng không có sát tâm gì với nhân tộc nhưng cũng không ngại cướp bóc của nhân tộc.
Giống như khi nhân tộc săn giết yêu thú thu hoạch yêu đan và nguyên liệu vậy, cũng sẽ không bao giờ thương cảm.
Có đưa hay không?
Tần Văn Địch nghiến răng một cái, đáp: “Mơ đi!”
Vừa dứt lời, sáu mươi ba khẩu âm dương phá yêu thương còn lại lập tức khai hỏa.
Ngọn lửa màu xanh lam từ họng súng bắn ra ào ào lao tới Khổng Mộng.
Pằng!
Pằng pằng pằng!
Pằng pằng pằng pằng pằng!
◇ ❖ ◇
Sau lưng Khổng Mộng, Hạc Vô Sương tỏ vẻ nhớ lại mà sợ.
Bọn họ đều bị thương nặng vì chiêu này của Tần Vân Địch, rất khó né tránh đạn của âm dương phá yêu thương này bắn ra.
“Ngươi không thể làm ta bị thương đâu.”
Từ đầu tới cuối Khổng Mộng vẫn luôn mỉm cười nhàn nhạt. Hai tay nàng kết xuất ấn pháp huyền diệu, khổng tước xòe đuôi như hoa sen nở rộ.
Một đạo ngũ sắc thần quang thuẫn đột nhiên hiện ra trước mặt Khổng Mộng, vững vàng quét đi từng viên linh kim đạn, chỉ có một ít sóng ba động nhè nhẹ.
“Sao có thể!”
Tần Vân Địch kinh hãi ngạc nhiên. Đòn tấn công này có thể bắn thủng cả pháp vực của Kim Đan kỳ đấy.
Hơn sau mươi viên linh kim đạn cùng bắn ra, dù là Kim Đan kỳ đỉnh phong cũng phải cẩn thận đề phòng.
Hiện giờ đang ở chiến trường Thượng Cổ, tu vi bị áp chế chỉ còn Trúc Cơ kỳ, kẻ thiên kiêu tộc Khổng Tước này làm sao có thể chống đỡ được?
“Vô lễ!”
Ánh mắt Khổng Mộng lạnh nhạt, ngón tay phải dài nhỏ nhẹ nhàng vạch một cái.
Ngũ sắc thần quang bất ngờ bắn tới, chỉ chốc lát đã cuốn mười mấy khẩu âm dương phá yêu thương vào.
Nếu không phải vì thấy tình thế không ổn, Tần Vân Địch vội vàng khống chế số âm dương phá yêu thương còn lại lùi lại, chỉ e là sẽ phải giao nộp tất cả vũ khí.
“Thật mạnh!”
Tần Vân Địch nghiêm túc chăm chú nhìn Khổng Mộng, sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Vị thiên kiêu này, Tần Vân Địch y hoàn toàn không thể ứng phó!
E là chỉ có sư huynh mới có thể thu phục được yêu tinh kia!
Thấy Khổng Mộng vừa tấn công một cái đã thành công, Kim Vũ và Hạc Vô Sương đều cười lên hưng phấn.
“Ha ha, tiểu tử nhân tộc kia, giờ thì ngươi biết trời cao đất dày rồi đấy!”
“Nếu không phải vì chiến trường Thượng Cổ này hạn chế tu vi, một mình lão tử cũng có thể diệt ngươi!”
“Khổng Mộng tiên tử, ngăn được thứ pháp khí cổ quái của tiểu tử này rồi chúng ta sẽ xé xác y!”
◇ ❖ ◇
Khổng Mộng vuốt vuốt âm dương phá yêu thương trong tay, lắc đầu nói: “Gã loài người này để cho đồng bạn đi trước, cũng có mấy phần nghĩa khí.”
“Oan có đầu nợ có chủ, lần này người chúng ta cần tìm là Thần Tiêu Thánh tử, không liên quan đến y.”
Thu âm dương phá yêu thương vào trong ngũ sắc thần quang, Khổng Mộng nói: “Đừng chống cự.”
“Bảo sư huynh ngươi tới cứu ngươi đi! Ta rất mong chờ vị sư huynh mà ngươi kính ngưỡng kia, xem rốt cuộc hắn mạnh đến cỡ nào!”
Ngũ sắc thần quang sau lưng nàng tỏa sáng rực rỡ, khóe mắt Khổng Mộng lóe lên hiếu thắng.
Nàng quá cô độc, quá tịch mịch!
Từ khi ra đời đến nay, nàng đã có được ngũ sắc thần quang, mọi thứ đều thuận lợi.
Từ nhỏ đến lớn, những thiên kiêu cùng thế hệ đứng trước nàng còn không chịu nổi mười chiêu.
Đứng trên cao khó tránh rét lạnh, Khổng Mộng vô địch không hề vui sướng như người khác tưởng, ngược lại, nàng vô cùng buồn chán.
Nàng rất hy vọng có một đối thủ có thế lực ngang ngửa mình, có thể đem đến áp lực thậm chí là thảm bại cho mình.
Lần này, Khổng Mộng viễn độ Đông Hoang áp trận cho Kim Vũ chỉ là tiện tay mà làm thôi.
Nguyên nhân chủ yếu nhất là vì nàng được nghe nói ở Đông Hoang có một vị tuyệt đại thiên kiêu ngàn ngăm khó gặp một lần.
Vị Tử Phủ Thánh tử kia trời sinh có đại khí vận, được đảo Hắc Long ở Bắc Hải coi trọng, gần như đã có được tư cách Đại Đế.
Khổng Mộng hy vọng có thể giao chiến với vị Tử Phủ Thánh tử này, mong rằng có thể cảm nhận được áp lực.
Nếu có thể nhờ vào đó để ngũ sắc thần quang tiến thêm một bước thì không gì tốt hơn!
Chỉ có điều, Khổng Mộng nghĩ thế nào cũng không nghĩ được mình còn chưa gặp được Tử Phủ Thánh tử đã gặp được một bất ngờ thú vị ở chiến trường Thượng Cổ.
Sức chiến đấu của Tần Vân Địch vượt xa dự đoán của Khổng Mộng.
Đừng quên Kim Vũ và Hạc Vô Sương đều là thiên kiêu nằm trong mười vị trí đầu tiên trong bảng Kim Đan ở Nam Cương.
Mặc dù bọn họ chỉ xếp hạng sau trong bảng Kim Đan, tu vi lại bị ép xuống Trúc Cơ kỳ, nhưng đều có được thực lực có thể nghịch phạt Kim Đan.
Nhưng hai người luân xa chiến vẫn không chống nổi Tần Vân Địch lấy một lát, nếu không có Khổng Mộng ra tay hỗ trợ, chỉ e là giờ đã vẫn lạc cả rồi.
Không ngờ người này lại sùng bái, thậm chí tôn thờ Thần Tiêu Thánh tử vốn chẳng có danh tiếng gì như vậy.
Không thể không nói, lúc này trong lòng Khổng Mộng dâng lên hứng thú nồng đậm với vị Thần Tiêu Thánh tử này.
Nàng sẽ đánh bại vị Thánh tử này, hoặc bị người này đánh bại!
Tần Vân Địch liếc nhìn Khổng Mộng, cười lạnh nói: “Ta đã thông báo cho sư huynh, nếu ngươi thực sự có bản lĩnh thì chờ ở cửa cốc một lát.”
“Đánh bại Tần mỗ có đáng gì, chờ sư huynh giáng lâm, chút thực lực chẳng đáng là bao kia của ngươi sẽ chẳng chịu nổi một chiêu của huynh ấy.”
Lúc này Kim Vũ đã đắp thánh dược chữ thương, ánh mắt nhìn Tần Vân Địch tràn đầy oán độc.
“Khổng Mộng tiên tử, chúng ta phí lời với gia hỏa này làm gì, cứ giết đã rồi tính.”
Khổng Mộng lạnh nhạt hỏi: “Ngươi, đang dạy ta làm việc sao?”
Áp lực mênh mông trút xuống khiến cho toàn thân Kim Vũ run rẩy dữ dội, vội đáp: “Không dám.”
Khổng Mộng khẽ gật đầu. Nàng nheo nheo mắt, có vẻ mong chờ: “Ta cảm nhận được có một cỗ lực lượng đang thức tỉnh.”
“Lực lượng rất cường đại, khiến cho ta cảm nhận được sự rung động đã rất lâu rồi không có. Ngươi chính là Thần Tiêu Thánh tử sao? Rất không tệ!”
Khổng Mộng chạm rãi đi vào trong sơn cốc, Tần Vân Địch biến sắc muốn tiến lên ngăn cản.
Đúng lúc này, một giọng nói từ sâu trong thung lũng vang lên: “Vân Địch sư đệ vất vả rồi, để bọn họ vào đi!”