Chương 293 Oan có đầu nợ có chủ (2)
Giọng nói nồng đậm từ tính quen thuộc.
Sắc mặt vốn đang lo lắng của Tần Vân Địch lập tức trầm tĩnh lại.
Là sư huynh. Sư huynh đã tỉnh lại.
Lúc này Tần Vân Địch không còn lo lắng chút nào nữa, chỉ cần sư huynh tỉnh lại, những vấn đề này không còn là vấn đề nữa rồi.
Cái gì mà thiên kiêu Nam Cương, cái gì mà Khổng Tước thần nữ?
Trước mặt Thẩm Thiên sư huynh tuyệt thế vô song thần võ ngút trời, sẽ chẳng chịu nổi một kích.
Con Khổng Tước này rất kiêu ngạo nhỉ. Ha ha, chờ bị sư huynh ta trấn áp chinh phục đi!
◇ ❖ ◇
Tần Vân Địch thu lại âm dương phá yêu thương, thân hình chỉ lóe lên vài cái đã nhảy vào sâu trong thung lũng.
Khổng Mộng tài cao gan cũng lớn, không sợ có mai phục gì, trực tiếp nhanh chóng hạ xuống mặt đất đi vào trong sơn cốc.
Lúc này, sâu trong sơn cốc, có hơn mười thanh niên trẻ tuổi loài người đang đứng chờ sẵn… À, cũng không phải đều là thanh niên.
Trong đó còn có mấy cọng hành giá, nhìn khá nổi bật.
Khổng Mộng tự động sàng lọc bỏ lại tất cả kẻ yếu, ánh mắt hiếu chiến xâm lược nhìn thẳng tới cái bóng phát ra khí thế mạnh nhất.
Song, khi nàng nhìn thấy thân ảnh kia, ánh mắng hùng hổ dọa người dần dần trở nên ôn hòa.
Ngũ sắc thần quang chói mắt sau lưng nàng cũng chậm rãi dịu xuống, gần giống như cầu vồng sau cơn mưa.
“Ngươi chính là Thánh tử của Thần Tiêu Thánh địa sao? Cút ra đây nhận lấy cái chết đi!”
Kim Vũ bị thương nặng, oán khí với Thần Tiêu Thánh địa đã đạt tới mức tối đa.
Lúc này, thấy Thẩm Thiên anh tuấn như thế, đủ để đè bẹp chính mình, oán khí trong lòng Kim Vũ coi như đột phá.
Y bèn mở miệng trào phúng: “Khổng Mộng tiên tử, nhờ ngài bắt gia hỏa này lại giúp ta, ta muốn xé y ra làm từng mảnh từng mảnh…”
Nhưng Kim Vũ còn chưa nói xong đã bị một ánh mắt lạnh như băng chặt đứt.
Ngũ sắc thải y trên người Khổng Mộng tỏa ra ánh sáng nhu hòa, làm nổi bật thân thể nàng càng thêm phần thướt tha.
“Kim Vũ, người ra tay với trưởng lão Bằng tộc ngươi là Bích Liên Thiên tôn, có liên quan gì tới Thần Tiêu Thánh tử?”
“Oan có đầu nợ có chủ, hôm nay ta đến đây chỉ muốn hữu hảo luận bàn với Thần Tiêu Thánh tử.”
“Ngươi chớ có lấn thiện sợ ác mà giận lây sang hắn, không duyên không cớ làm mất mặt mũi Vũ tộc Nam Cương ta.”
Dứt lời, Khổng Mộng nhìn chằm chằm Thẩm Thiên, ánh mắt nóng hôi hổi: “Các hạ chính là Thần Tiêu Thánh tử thật sự sao?”
“Có thể đánh với ta một trận không?”
Khổng Mộng khiến cho Kim Vũ sửng sốt.
Không phải trước khi lên đường đã nói là tiện tay thôi mà.
Sao bây giờ Khổng Mộng tiên tử lại nói hộ cho tên Thần Tiêu Thánh tử này? Có còn lập trường nữa hay không?
“Tiên tử, ngài đến làm chủ cho chúng ta, không thể đổi ý!”
Kim Vũ có vẻ rất uất ức. Đánh không lại, chỉ có thể nói lý.
Dù sao, nếu không có Khổng Mộng làm chỗ dựa, dù có bật hết hỏa lực y cũng không đánh lại nổi cả Tần Vân Địch.
Cái chiến trường thượng cổ đáng chết này chứ, vì sao lại chỉ áp chế cường giả Kim Đan kỳ trở lên? Quá bất công!
Nếu không vì bị áp chế thực lực, Kim Vũ sẽ không thèm kiêng kỵ như vậy đây, y đủ tự tin chỉ cần một mình mình thôi cũng đủ san bằng tất cả mọi người ở đây rồi!
Chỉ tiếc là, trên đời này không có nếu như!
Muốn bắt được Thần Tiêu Thánh tử, y chỉ có thể dựa vào Khổng Mộng.
Dường như Khổng Mộng chẳng nghe thấy Kim Vũ nói gì, chỉ chăm chăm nhìn Thẩm Thiên.
Nàng có thể cảm nhận được trong cơ thể nam tử trước mắt đây có được năng lượng tinh nguyên vô cùng dồi dào và nóng bỏng.
Nàng nhìn Thẩm Thiên mà cảm thấy như đang nhìn một ngọn núi lửa, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị dung nham nó phun trào ra bao phủ.
“Chỉ là Trúc Cơ kỳ, Thần Ma luyện thể cũng mới đạt tới cảnh giới siêu phàm mà có thể tản mát ra khí thế như vậy cơ à!”
Khổng Mộng tự lẩm bẩm: “Nếu ngươi kết đan thành công, chưa chắc ta đã là đối thủ của ngươi.
“Thần Tiêu Thánh tử, có thể báo cho ta biết tên của ngươi không?”
Khi Khổng Mộng đang thăm dò Thẩm Thiên, Thẩm Thiên cũng đang cẩn thận quan sát nàng.
Nhưng trong lòng hắn không đắn đo Khổng Mộng mạnh cỡ nào, mà là đang băn khoăn không biết gia hỏa này là nam hay nữ.
Không phải chỉ có khổng tước đực mới có thể xòe đuôi hay sao? Vì sao sau lưng vị thiếu nữ tộc Khổng Tước này lại có dị tượng khổng tước xòe đuôi?
Chẳng lẽ vị thiếu nữ này giống với Khổng Tuyên ở thế giới hồng hoang, đều là đại lão cải nữ trang?
Nghĩ vậy, sắc mặt Thẩm Thiên lập tức trở nên cổ quái, hỏi: “Ngươi là ai?”
Khổng Mộng đáp: “Là ta thất lễ, đáng lên ta nên tự giới thiệu trước mới phải.”
“Ta chính là thiếu quân Khổng Tước Thần tộc hiện tại ở Nam Cương, Khổng Mộng, nghe nói Đông Hoang có nhiều thiên kiêu, hy vọng có thể luận bàn một hai cùng thiên kiêu Đông Hoang.”
“Thực lực của Thánh tử ngài rất mạnh, hiện giờ ở thượng cổ chiến trường, tu vi của tất cả mọi người đều bị áp chế tại Trúc Cơ kỳ, Khổng Mộng hy vọng có thể cùng quân chiến một trận, lĩnh giáo thực lực của thiên kiêu Đông Hoang!”
Giọng nói của Khổng Mộng ôn hòa hơn lúc trước rất nhiều, chỉ có điều vẫn không chịu thu lại lời khiêu chiến với Thẩm Thiên.
Hiển nhiên, nàng là một nữ tử cầu mạnh thật sự.
Nàng đã nếm hết sự tịch mịch của ngôi vô địch, luôn luôn khát vọng đối thủ cường đại.
Xem Khổng Mộng nhìn mình chằm chằm bằng đôi mắt nóng bỏng, Thẩm Thiên cảm giác toàn thân không được tự nhiên.
Ánh mắt muội tử này giàu tính xâm lược quá đi, thực sự chỉ muốn đánh một trận thôi sao?
Nhớ lại trong truyện Tây Du Ký, hình như Khổng Tước yêu thích ăn thịt người, ngay cả Như Lai Phật Tổ cũng bị nuốt.
Ôi, không phải bà nương này muốn mượn danh nghĩa luận bàn võ nghệ để ăn thịt bổn Thánh tử sao?
Nghĩ vậy, Thẩm Thiên đột ngột cảnh giác lên.
Hắn mỉm cười thản nhiên đáp: “Tiên tử chính là thiên kiêu Nam Cương, ngàn dặm xa xôi đi vào Đông Hoang, Thẩm Thiên thân là Thần Tiêu Thánh tử, lẽ ra phải tận tình địa chủ.”