← Quay lại trang sách

Chương 301 Thẩm Huynh đúng là đứa con khí vận!!! (1)

Thấy Thẩm Thiên vừa tươi cười vừa nghiêm túc định giá, lòng Kim Vũ như đang rỉ máu.

Chẳng qua nếu Thẩm Thiên định giá thì y có thể nghi ngờ sao? Y không thể làm vậy, trừ khi y muốn dẫm lên vết xe đổ của người đi trước.

Dưới gối nam nhi có vàng, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!

Nơi nào có sự sống nơi đó có hy vọng!

Biết nhịn nhục mới có thể thành công!

Kim Vũ không ngừng tự thôi miên trong lòng, cắn răng nói: "Thẩm huynh định giá không sai, chẳng qua... có thể ghi giấy nợ hay không?"

Kim Vũ không có cách nào chấp nhận được cái giá mà Thẩm Thiên đưa ra.

Chưa từng thấy ai có lòng dạ đen tối như vậy!

Thẩm Thiên bình tĩnh nhìn Kim Vũ: "Ghi giấy nợ nghĩa là trả không nổi, tại sao có thể trả mà phải ghi giấy nợ? Không lẽ Bằng tộc các ngươi muốn quỵt nợ hả?"

Nét mặt lạnh nhạt của hắn làm Kim Vũ thấy lạnh sống lưng.

Thái độ của Thẩm Thiên hiện tại rõ ràng giống Bích Liên Thiên Tôn y đúc.

Kim Vũ quả là sợ hắn tinh trùng lên não, học theo Bích Liên Thiên Tôn ninh nhừ y đi luôn.

"Thẩm huynh đừng hiểu lầm, Bằng tộc ta nhiều tài lắm của nên vẫn trả được 50 triệu linh thạch, xin huynh nghìn lần đừng hấp tấp!"

Thẩm Thiên suy nghĩ: "Lắm tài nhiều của? Vậy 52 triệu đi!"

Kim Vũ khóc không ra nước mắt, cái này mẹ nó không phải là vừa bắt cóc vừa tống tiền hay sao? Có còn nói đạo lý hay không?

52 triệu linh thạch đủ để mua mấy món linh khí thượng phẩm rồi.

Cho dù y là thiên kiêu của Kim Sí Đại Bằng tộc thì cũng không có nhiều tài sản như vậy.

Lần này cho dù Kim Vũ thoát thân thành công để về Kim Sí Đại Bằng tộc nhưng có lẽ sẽ không tránh khỏi một trận trừng phạt.

Trong lòng Kim Vũ phát điên thì không nói, lúc này Thẩm Thiên đã tháo nhẫn trữ vật trên ngón tay Kim Vũ xuống, điên cuồng phá vỡ lớp vỏ phòng ngự.

Sau khi nhẫn không gian nhận chủ, nếu chủ nhân không muốn thì nó có thể chống lại thần thức của người khác xâm nhập, nhưng lúc này Kim Vũ làm sao dám phản kháng Thẩm Thiên?

"Ui cha, Kim huynh giàu có nha! Quả thật là người có tiền, đến trong nhẫn còn có trăm nghìn linh thạch."

"Còn có nhiều loại trái quý hiếm và kỳ lạ ở Nam Cương, cũng gần bằng 1000 viên linh thạch."

"Truyền thừa kỹ thuật chiến đấu cổ xưa của Bằng tộc: Thiên Bằng Bác Long Thuật? Đổi ra được 1000 linh thạch."

"Thuốc dưỡng sinh quý báu của Bằng tộc, Hoàng Kim Đại Điêu Hoàn, đổi ra được 500 linh thạch."

...

Sau một lúc sắp xếp đơn giản, Thẩm Thiên lấy nhẫn của Kim Vũ đeo lên tay mình: "Bản thánh tử cũng không phải là người không biết lý lẽ, cả bảo vật bên trong lẫn chiếc nhẫn thì định giá là 1,5 triệu viên linh thạch đi!"

"Thêm chiến đao và chiến giáp nữa thì tính tổng cộng cho huynh 2 triệu viên linh thạch đã là hào phóng rồi!"

"Chúng ta sẽ ghi giấy nợ 50 triệu viên linh thạch còn lại, lấy danh dự của Kim Sí Đại Bằng tộc huynh để bảo đảm, đến lúc đó ta sẽ nhờ Bích Liên sư bá đi đòi nợ."

"Kim huynh, nếu không có ý kiến gì thì ký đi!"

Để Bích Liên Thiên Tôn đi đòi nợ? Ha ha!

Kim Vũ hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi: "Được, ta ký!"

Chỉ cần Bích Liên lão gia hỏa kia có bản lĩnh đến Nam Cương đòi nợ thì Bằng tộc bọn ta dám trả!

Không phải 50 triệu viên linh thạch sao! Bằng tộc họ chưa đến mức không trả nổi.

Sau khi cầm tiền xong, các ngươi có thể rời khỏi Nam Cương được hay không thì phải xem bản lĩnh của Thánh Địa các ngươi!

Chỉ cần hai thầy trò ngươi có can đảm đến Nam Cương thì ta đây sẽ cho ngươi biết thế nào là Bằng tộc không thể xâm phạm!

Sau khi ký giấy nợ đầy nhục nhã, Kim Vũ một giây cũng không dừng chật vật xoay người, tiếp đó lập tức đi thật nhanh về phía bên ngoài sơn cốc.

Lần này y không nói một lời cay độc nào mà rời khỏi nhẹ nhàng không mang theo một áng mây.

Đúng vậy, thật sự không mang theo một đám mây nào.

Thiếu chút nữa đến quần lót cũng bị lấy đi mất.

...

Nhất thời, Khổng Mộng có chút bất đắc dĩ nhìn Thẩm Thiên.

Kim Sí Đại Bằng tộc với Khổng Tước Thần tộc xưa nay luôn là đồng minh có quan hệ không tệ.

Thấy Thẩm Thiên bắt nạt Kim Vũ như vậy Khổng Mộng hơi khó xử nhưng không hề cảm thấy bất mãn.

Đơn giản bởi vì Kim Vũ gây sự với Thần Tiêu Thánh Địa trước, bây giờ nàng cầu xin giữ một mạng của Kim Vũ cũng đã hết lòng rồi.

Đâu thể nào để bản thân dính vào cuộc chiến liều chết giữa Kim Vũ và Thẩm Thiên chứ!

"Thẩm huynh nể tình như vậy, Khổng Mộng vô cùng cảm kích."

Trên mặt Khổng Mộng mang nét cười, lấy ra một viên ngọc bội từ trong lòng: "Trên miếng thần quang bội này ghi chép hầu hết các loại pháp thuật thần quang của bản tộc."

"Mặc dù không có thiên chương công pháp và thiên chương cấm kỵ, nhưng cơ bản thì những pháp thuật như thuật Ngũ Hành Thần Quang hay khiên Ngũ Hành Thần Quang đều có ghi chép."

"Đây là quyền hạn truyền thụ lớn nhất mà Khổng Mộng có, sau khi Thẩm huynh lĩnh ngộ tu hành xong thì hoan nghênh tới Khổng Tước Thần tộc làm khách."

"Đến lúc đó, Khổng Mộng nhất định sẽ dùng hết khả năng thuyết phục trưởng lão trong tộc truyền thụ hoàn chỉnh bản "Khổng Tước đế kinh" cho Thẩm huynh."

Dù sao Khổng Mộc cũng không phải là thánh giả Long tộc như Ngao Băng, nàng vẫn không thể tự làm chủ loại chuyện chọn người truyền thụ được.

Chẳng qua truyền thụ pháp thuật Thần Quang cũng đủ tạo hứng thú cho Thẩm Thiên.

Dù sao thuật ngũ sắc thần quang của Khổng Mộng trước kia cũng suýt làm Hỗn Nguyên Chưởng Tâm Lôi của Thẩm Thiên không công phá được.

Phải biết rằng bởi vì có tứ đại kỳ vật thiên địa hỗ trợ nên Hỗn Nguyên Chưởng Tâm Lôi của Thẩm Thiên mạnh hơn Hỗn Nguyên Chưởng Tâm Lôi thông thường không biết bao nhiêu lần.

Ngũ sắc thần quang tráo của Khổng Mộng chỉ có thể mạnh hơn nhờ Hỗn NguyênTiên Kim.

Nếu có ngũ hành kỳ vật hỗ trợ thì chẳng phải là nghịch thiên sao!

"Khổng Mộng tiên tử quá khách khí, Thẩm mỗ làm sao có thể nhận tấm lòng này!"

Thẩm Thiên nhận ngọc bội xong liền thu thẳng vào trong Thương Minh giới, sau đó nghĩ một lát rồi lấy một hộp linh thạch ra.