Chương 322 Khí phách bổn tọa thời trẻ! (1)
Lúc này, Thẩm Thiên mỉm cười nói: "Là thật hay giả chẳng phải chúng ta vào xem sẽ biết sao?"
Dứt lời, Thẩm Thiên hướng về cửa chính tháp Chiến Thần đi nhanh tới, không do dự hay sợ sệt chút nào.
Nhìn dáng vẻ trước nay chưa bao giờ thấy của Thẩm Thiên, mọi người phía sau không khỏi kính phục.
Cho dù biết thần tiên đã từng bị tòa tháp này giết chết nhưng vẫn dũng cảm xông vào trong tháp tu luyện mà không chần chừ chút nào.
Loại can đảm này đủ để người người khâm phục.
Không hổ là Thẩm Thiên huynh!
"Đạo huynh nói đúng, vào xem sẽ biết được sự thật."
Khổng Mộng đi phía sau theo sát đến trước cửa chính tháp Chiến Thần, cùng Thẩm Thiên kề vai sát cánh.
Ầm!
Cửa chính tháp Chiến Thần mở ra, phát ra một đạo ánh sáng bảy màu tiếp đón Thẩm Thiên và Khổng Mộng vào trong.
"Chờ ta một chút, tòa tháp tàn này bản điêu lấy chắc rồi!"
Kim Vũ hăm hở đi đến trước cửa chính tháp Chiến Thần: "Mau mau tiếp đón bản điêu đi vào nào!"
Cửa chính tháp Chiến Thần mở ra lần thứ hai với một chùm tia sáng như cũ, chỉ là lần này không phải tiếp đón người vào mà đá bay thẳng ra ngoài.
Hình dáng màu vàng văng ra xa mấy dặm, cả cơ thể dính vào trong núi mơ hồ có thể nhìn ra được hình chữ "Đại".
Tần Vân Địch lắc đầu bất đắc dĩ: "Tên điêu ngu, lại dám vô lễ với tháp Chiến Thần, đó là thần khí vô thượng đấy!"
Ánh mắt Tống Phú Quý bên cạnh thay đổi, như nghĩ đến điều gì nên bước đi đến trước cửa chính.
Ông ta hành lễ cung kính: "Thần tháp tôn kính, lão hủ là tín đồ của người đàn ông anh tuấn vừa rồi, không biết có thể tham gia tu luyện được không?"
Nghe Tống Phú Quý ở trước mặt tháp Chiến Thần, tự tuyên bố trung thành với Thẩm Thiên, Hạc Vô Sương và các yêu tộc lau mồ hôi.
Đây là thần khí vô thượng chục nghìn năm trước, ngươi cảm thấy nó sẽ nể mặt mũi Thẩm Thiên sao?
Không thể không nói, lão gia hỏa bên người Thẩm Thiên này thật là kỳ lạ...
Ầm!
Ngay lúc này đây, đột nhiên cửa chính tháp Chiến Thần từ từ mở ra.
Chùm tia sáng bảy màu không khác gì lần trước phóng lên người Tống Phú Quý, thu ông ta vào.
Trong nháy mắt, cả Hạc Vô Sương, Bạch Linh và Ngốc Thứu đều thấy bối rối.
Chuyện quỷ gì!
Như vậy lân la làm quen là có thể sao?
"Thần kỳ, đúng là quá thần kỳ, phải ghi nhớ kỹ!"
Lưu Thái Ất hả dạ lấy bút và viên ngọc từ trong nhẫn trừ vật ra ghi chép cẩn thận.
"Tu luyện ở chiến trường thượng cổ, chỉ cần gọi tên thiên sư trước tháp Chiến Thần sẽ được thần quang bảy màu tiếp đón nhận được cơ duyên vào tháp."
Chân Chí Giáp kinh ngạc: "Không hổ là thánh tử thiên sư không nghĩ đến cả tháp thần cũng sẽ nể mặt."
Hai người bọn họ sóng đôi đi tới trước tháp Chiến Thần: "Tháp thần, bọn ta cũng là tín đồ của thiên sư có thể tham gia tu luyện hay không?"
Ầm!
Ánh sáng bảy sắc phòng trên người Chân Chí Giáp và Lưu Thái Ất đem dẫn hai người hướng về phía bên trong tháp.
Thật sự có thể dùng cái này để dựa vào!
Mọi người còn lại ánh mắt đều sáng lên.
Tần Vân Địch híp mắt chậm rãi đi đến trước tháp: "Ta là em trai của Thẩm sư huynh sư phụ, xin thápthần cho ta tham gia tu luyện."
Ầm!
Thẩm Ngạo bối rối đi tới trước tháp: "Ta là anh trai của Thập Tam đệ, xin tháp thần dẫn ta vào trong tu luyện."
Ầm!
Tiêu Linh và Lý Liên Nhi cùng nhau đến trước tháp: "Ta và Thẩm Thiên ca calà một cặp, xin..."
Còn chưa nói xong, Tiêu Linh và Lý Liên Nhi đều không hẹn mà cùng nhìn vào đối phương.
Một cặp?
Trong không gian hình như mơ hồ lóe lên tia sấm điện mũi nhọn.
Ầm!
Hai vị tiên tử nhân tộc giương cung bạt kiếm, được thần quang bảy sắc đưa vào tháp cùng lúc.
"Thẩm sư huynh không hổ danh người đàn ông khí vận, khâm phục, khâm phục!"
Triệu Hạo âm thầm cảm thán, cũng đi đến trước tháp: "Triệu mỗ là đệ tử của thánh tử sư phụ, mong thápthần nể mặt."
Ầm!
Thần quang bảy sắc hút Triệu Hạo biến mất vào bên trong.
Hạc Vô Sương và Bạch Linh cùng nhìn nhau, Bạch Linh bất đắc dĩ nói: "Hiện tại đã rất rõ ràng."
"Vị thánh tử nhân tộc này đúng là người khí vận lớn của thiên mệnh, muốn giành cơ duyên vào tháp thì phải hạ thấp bản thân chịu thiệt thòi thôi!"
Dứt lời, Bạch Linh đỏ mặt đi tới trước tháp: "Tháp thần, ta là Bạch Linh từ Bách Linh Thần tộc và là người hâm mộ thánh tử Thần Tiêu, có thể đi vào không?"
Ầm!
Bạch Linh cũng được một luồng thần quang đưa vào tháp như những người trước đó.
Hạc Vô Sương lay động, vậy cũng được sao? Là người hâm mộ thánh tử Thần Tiêu cũng có thể đi vào?
Chẳng qua ngươi cho rằng cơ duyên tháp Chiến Thần có thể để ta từ bỏ kiêu ngạo và tôn nghiêm thiêng liêng của Bạch Hạc Thần tộc sao?
Không sai, ta có thể!
Ánh mắt Hạc Vô Sương nóng bỏng đứng trước tháp: "Tháp thần tôn kính ta cũng là người hâm mộ thánh tử Thần Tiêu, xin cho ta vào trong."
Ầm!
...
Kim Vũ mình đầy bụi đất bò từ hang núi ra ngoài, nhìn tất cả mọi người được tiếp đón vào trong tháp Chiến Thần cả người y đều choáng váng.
Cái quỷ gì đây?
Không phải nói tu luyện trong tháp Chiến Thần sau khi hoàn thành mới thu được cơ duyên sao?
Tại sao nói tên Thẩm Thiên mớicó thể vào, tháp này không làm chuyện gì mờ ám đi!
Cắn răng nghiến lợi đi tới trước tháp, Kim Vũ nói: Tháp tàn ta là đối thủ của thánh tử Thần Tiêu, mau để ta vào đấu trận công bằng với hắn!"
Ầm!
Rẹt!
Rầm!
"Tàn tháp, lần trước ta diễn đạt vô cùng không rõ ràng. Bản điêu và Thẩm Thiên không hòa thuận và đã công nhận là đối thủ của nhau ngươi không nên hiểu lầm."
Ầm!
Rẹt!
Rầm!
"Bản điêu nói vậy vẫn chưa đủ rõ sao? Ta và Thẩm Thiên là bạn bè! Bạn-bè, bè-bạn, cái tháp tàn nhà ngươi biết chưa?!"
Ầm!
Rẹt!
Rầm!
"Hu hu, rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Cái tháp phá gì đây! Được rồi, Bản điêu là người hâm mộ tiểu tử Thẩm Thiên, người theo đuôi não...."
Ầm!
Rẹt!
Rầm!
Khói bụi dâng lên lần lượt, một lần lại một lần đánh vỡ vách núi đá.
Mà thiếu niên thiên kiêu màu vàng, một lần lại một lần kéo lê thân thể đi tới trước tháp Chiến Thần.
Từ việc kiêu ngạo thừa nhận bản thân là đồng bọn của Thẩm Thiên đến việc làm trái lương tâm nhỏ nhẹ nịnh nọt Thẩm Thiên.
Kim Vũ cảm giác mình đã đem hết thảy mặt mũi Kim Sí Đại Bằng tộc ra nhưng tháp tàn này vẫn một mực không cho y đi vào.
Y cảm giác thế giới này đối với y tràn đầy xấu xa.
Kim Vũ không biết vấn đề nằm ở đâu, rõ ràng đến ba con chim kia cũng có thể tiến vào nha!
Cái tháp phá này rất bất công!