← Quay lại trang sách

Chương 323 Khí phách bổn tọa thời trẻ! (2)

...

Kim Vũ đang tuyệt vọng, còn Thẩm Thiên lúc này đã xuất hiện trong một bức tranh khác trong không gian.

Đó là cả thế giới toàn màu tím, tử khí màu tím bay lên từ dưới chân quý giá không gì so sánh được, nhìn qua rất không tầm thường.

Ở trung tâm thế giới này có một gốc cây trà màu tím, dưới gốc cây có một ông lão áo tím đang ngồi pha trà uống.

Ồ!

Không đúng nha!

Cái này không giống với kịch bản nha!

Rõ ràng trong hình ảnh cơ duyên Triệu Hạo và Khổng Mộng không phải như vậy nha!

Lẽ là hiệu ứng con bươm bướm xuất hiện? Vòng hồng chấm xanh của bản thánh tử cũng không giữ được cơ duyên này?

Nghĩ tới đây, Thẩm Thiên không tránh được bất an lo sợ.

Không tới cũng tới, muốn đi cũng không được không bằng thử xem lão già này muốn làm gì đã.

Thẩm Thiên nghênh ngang đến trước mặt lão già áo tím: "Thẩm Thiên thánh tử Thần Tiêu, gặp tiền bối không biết nên xưng hô thế nào?"

Nhìn Thẩm Thiên không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, lão già áo tím gật đầu chậm rãi: "Thế hệ trẻ tuổi, dung mạo khôi ngô, khí chất cũng có phần siêu phàm thoát tục, giống với phong độ và sức hút của lão phu năm đó được vài phần."

Phủi tay áo nhẹ nhàng, trên bàn đã nhiều hơn một chén trà.

Ông lão rót nước trà vào trong ly: "Tới nếm thử trà đạo tiên giới."

Thẩm Thiên nhìn chén trà nghi ngờ, không phải lão gia hỏa này sẽ hạ độc đi!

Chẳng qua cũng không đến nổi, dù sao Chiến Thần tháp này đến thần tiêu cũng dìm chết được sẽ không phải hạ độc đối phó với bản thánh tử đâu.

Nghĩ vậy, Thẩm Thiên nâng chung trà đem ly trà đạo uống cạn một hơi thật sạch.

Hửm…

Hử!!!

Không hổ là trà tiên giới, thật là thơm!!!

Uống một ly trà đạo vào bụng, Thẩm Thiên cảm thấy cả cả người trôi chảy.

Dường như thần thức cùng đất trời dung hòa đến mức thăng hoa, công pháp vốn còn mờ mịt nay được sáng tỏ cả một vùng.

"Thần Tiêu Lôi đế kinh", "Chân Long đế kinh", "Khổng Tước đế kinh" công quyết, pháp thuật và kỹ thuật của ba đế kinh đều được hiểu nhanh chóng.

Thẩm Thiên cảm giác mình đang thực sự chạm đến ý nghĩa của đạo, trong nháy mắt năng lực tăng vọt so với trước đây chưa từng có.

Cơ thể hắn hiện sấm sét, hoa văn rồng, ánh sáng ngũ sắc lóe ra không ngừng càng ngày càng trở nên thanh khiết và ngưng tụ.

Theo sự hiểu biết sâu sắc về các bài công pháp, nền tảng vùng đan điền của Thẩm Thiên cũng dần được mở rộng.

Điều đó có nghĩa là tu vi Thẩm Thiên không ngừng tăng lên!

Không biết trải qua bao lâu.

Thẩm Thiên từ từ mở mắt, thần quang đồng thời lóe ra.

Ông lão áo tím mỉm cười nói: "Trà đạo, chín ngày chín đêm giác ngộ, hiếm thấy hiếm thấy!"

Chín ngày chín đêm!!!

Thẩm Thiên bối rối, hắn cảm nhận rõ ràng mình mới ngẩn ngơ một lúc.

Làm sao đã qua chín ngày chín đêm!

Bất quá nói đến đây, Thẩm Thiên cảm giác cả người thoãi mái không gì bằng, sự hiểu biết về tất cả công pháp đều đã thăng lên được một bậc.

Thẩm Thiên đứng dậy, khom người hỏi: "Cảm ơn món quà tiền bối, không biết vì sao tiền bối lại đối đãi với Thẩm mỗi như vậy? Đồng bọn của Thẩm mỗ không biết hiện tại đang ở đâu?"

Liếc mắt nhìn Thẩm Thiên thật sâu, ông lão áo tím cười nói: "Đồng bọn của ngươi hiện tại đang tu luyện rồi!"

"Còn ngươi vì sao không cần tu luyện đã trực tiếp thấy bổn tọa ở tầng cao nhất?"

Ông lão áo tím nhìn Thẩm Thiên suy ngẫm: "Ha ha, ngươi đoán xem!"

Ngươi đoán?

Ngươi không đoán ta đoán!

Nhìn ông lão áo tím, Thẩm Thiên không nói nên lời.

Lão gia hỏa học thuật úp mở này từ đâu ra?

Có biết các tác giả thích úp mở đều bị gửi lưỡi dao không?

Còn muốn bản thánh tử đoán?

Bản thánh tử cất giữ kiếm Thiên tru hàng nghìn năm trước, có tin bản thánh tử cho ngươi một kiếm hay không?

Trong lòng Thẩm Thiên bất đắc dĩ, chẳng qua lời nói vẫn lễ độ nho nhã như cũ: "Tiền bối khí phách phi thường, chắc chắn là chân tiên đắc đạo."

"Thẩm mỗ thật sự không đoán được suy nghĩ của tiền bối, không phải khả năng bởi vì Thẩm mỗ lớn lên đẹp trai giống tiền bối thời trẻ nha!"

Ông lão áo tím gật đầu như lẽ đương nhiên: "Không sai nha! Lẽ nào lý do này còn không đủ sao?"

Thẩm Thiên: "???"

Không phải đâu, tiền bối!

Những người ở trên xuống đều tùy hứng như thế sao?

Người ta phảitrải qua kiểm tra giẫm đạp nhau mới có thể lấy được cơ duyên.

Chỉ vì bản thánh tử lớn lên đẹp trai đã có thể đề bạt ta đến gặp ngươi ở tầng cao nhất?

Tiền bối, như vậy là đang sử dụng quy tắc ngầm có biết không?

Thẩy vẻ mặt Thẩm Thiên kì lạ, ông lão áo tím cười nói: "Không hài hước chút nào, thảo nào vẫn còn là xử nam."

Thẩm Thiên: "???"

Lão già chết tiệt, nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm tấn công thân thể nhau thì rất quá đáng nha!

Tấm thân xử nam này thì có vấn đề gì? Bản thánh tử mới 16 tuổi còn chưa trưởng thành, không phải là rất bình thường sao!

Hơn nữa chuyện hài hước hay không với tấm thân xử nam này có liên hệ gì sao? Có phải ngươi muốn thay đổi quan niệm không?

Thẩm Thiên bất đắc dĩ nói: "Tiền bối, rốt cuộc ngươi là ai?"

Ông lão áo tím mỉm cười, tiếp tục rót trà uống.

Ông lão bình tĩnh nói: "Bổn tọa Diệp Kình Thương, là người đàn ông đẹp trai nhất tiên giới năm đó."

"Bởi vì quá đẹp trai và có tư chất vô song tung hoàng ngang dọc nên được hàng nghìn người trong tiên giới săn đón."

"Vô số tiên tử ở tiên giới có tình cảm đối với ta, cho nên khiến nhiều kẻ địch ghen tị đã cùng nhau tập kích giết ta."

"Vào bước đường cùng, bổn tọa chỉ có thể dựa vào bản thân, tự nổ tung cơ thể để tiêu diệt hơn phân nửa kẻ địch mạnh, sau đó giáng trần cùng với tháp Chiến Thần."

Diệp Kình Thương thở dài, bất đắc dĩ nói: "Nhớ lại những năm tháng trước kia mà lòng đau như cắt, dòng sông thời gian sâu thăm thẳm không lọt gió."

Nhìn ông lão áo tím nghiêm túc uống trà, cười đến nỗi nếp nhăn trên mặt như da bánh bao, Thẩm Thiên đỡ trán.

Hình mẫu tiên nhân đắc đạo lại nói ra những lời vô liêm sỉ, cao thủ tuyệt thế sẽ như thế này sao?

Hắn cảm giác những cường giả mình đã gặp qua, trừ sư phụ thì hình như đều không ai bình thường.

Thẩm Thiên bất đắc dĩ nói: Tiền bối tiếp đón hậu bối đến đỉnh tháp là để căn dặn chuyện gì sao?”