Chương 328 Sư tôn thần thông quảng đại, đệ tử cam bái hạ phong (2)
Dường như càng nói càng hăng, Diệp Kình Thương vung tay một cái.
Huyền Quang Kính lại một lần nữa hiện lên trước mặt hai người, phía trên đang chiếu hình ảnh chiến đấu của đám Khổng Mộng.
“Ngươi có thể nhìn thử, chín ngày chín đêm không ngừng chiến đấu này, những đồng bọn của ngươi đều có tiến bộ rõ rệt, những thứ này ở ngoài Chiến Thần Tháp không thể nào phỏng chế.”
Dù sao, những thiên kiêu của các thế lực, chủng tộc khác nhau sao có thể nhẫn nại lần lượt cùng ngươi luận bàn được?
Thẩm Thiên nhìn Khổng Mộng thi triển Ngũ Sắc Thần Quang gọn gàng đánh bại một vị thiên kiêu bốn sao, Thẩm Thiên không khỏi âm thầm líu lưỡi.
Hắn dò hỏi: “Ban nãy tiền bối nói đây là đánh cược, nhưng nếu gặp phải thiên kiêu đánh đâu thắng đó như Khổng Mộng chẳng phải lỗ to sao?”
Diệp Kình Thương bình tĩnh nói: “Tại sao lại lỗ? Mỗi vị thí luyện giả khi đối mặt với thiên kiêu cùng một cấp sao thì chỉ được hai cơ hội nhận thưởng.”
“Nói cách khác dù Khổng Mộng có thắng bao nhiêu thiên kiêu bốn sao thì cùng lắm chỉ có thể lựa chọn hai truyền thừa bốn sao rồi rời đi.”
“Trên mỗi truyền thừa đều đã hạ cấm chế, chỉ có thể tự tu hành, không thể nào truyền cho người khác.”
“Muốn thu hoạch được nhiều truyền thừa cấp cao hơn thì chỉ có thể khiêu chiến thiên kiêu mạnh hơn.”
“Tóm lại bọn họ có thể kiếm được nhiều nhưng bổn tọa cũng vĩnh viễn không lỗ.”
Thẩm Thiên như có điều suy nghĩ: “Vậy Khổng Mộng giờ vẫn không ngừng đấu các thiên kiêu bốn sao là vì lý do gì?”
Khóe miệng Diệp Kình Thương khẽ nhếch lên: “Nha đầu này ở trong tháp chiến đấu mười ngày, Ngũ Sắc Thần Quang có đột phá không nhỏ.”
“Có điều vẫn kém thiên kiêu năm sao của Tiên giới một chút, ban nãy vừa mới ghép ngẫu nhiên thiên kiêu năm sao thì trong nửa khắc ngắn ngủi đã bại trận.”
“Giờ chắc nàng ta đang dùng những thiên kiêu bốn sao kia tu luyện Ngũ Hành Thần Quang, chuẩn bị nắm rõ rồi dung hợp đột phá Ngũ Sắc Thần Quang, sau đó lại tiếp tục khiêu chiến!”
Đây là...
Chơi trò đánh quái nâng boss đến nghiện rồi à?
Thẩm Thiên quay đầu nhìn những người khác thì phát hiện họ cũng đều như vậy.
Cũng đúng, nếu vứt đi tiền đề nạp tiền đánh cược lừa đảo kia thì thí luyện Chiến Thần Tháp vẫn có sức hấp dẫn tương đối lớn.
Chiến đấu luôn là phương thức tiến bộ nhanh nhất, có điều vì trong cuộc sống thật có danh vọng, thân phận cản trở nên các thiên tài không dám quá thoải mái.
Dù sao cũng là Thánh tử, nếu thua Thánh tử khác thì thực sự quá mất mặt.
Nhưng ở trong Chiến Thần Tháp, mọi người có thể thoải mái luận bàn cùng kình địch.
Với kiểu tính cách mạnh như Khổng Mộng thì kiểu lịch luyện như cá gặp nước này rất bình thường.
Diệp Kình Thương thấy trên mặt Thẩm Thiên lộ vẻ hiếu kỳ liền mỉm cười nói: “Thế nào? Có muốn lên lôi đài thử không?”
Nhìn nụ cười như hồ ly trên mặt Diệp Kình Thương, Thẩm Thiên bĩu môi: “Ông muốn cho ta nghiện, sau đó không thể nào tách rời với Chiến Thần tháp này thì chỉ có thể nhận nó về thôi chứ gì!”
“Khụ khụ, Khụ khụ khụ, sao lại thế được!”
Diệp Kình Thương nhấp ngụm trà: “Sao vậy, ngay cả chút khả năng kiềm chế này mà ngươi cũng không có à?”
Thẩm Thiên cười nói: “Nếu đã vậy Thẩm mỗ cũng muốn thử ra trận xem sao. Cần đổi điểm chiến thần sao?”
Diệp Kình Thương lắc đầu nói: “Khách sáo quá, ngươi là người được bổn tọa công nhận, đánh trên lôi đài Chiến Thần mấy trận mà đổi linh thạch gì chứ?”
Dứt lời, Diệp Kình Thương nhẹ nhàng phẩy tay.
Đột nhiên Thẩm Thiên cảm thấy trước mắt có một đợt sáng rực rỡ kỳ lạ.
Khi hắn mở mắt ra lần nữa thì bản thân cũng đã xuất hiện trên một lôi đài lớn.
Trước mặt Thẩm Thiên đột nhiên có một nữ tử trẻ tuổi mặc quần áo màu xanh bích, dáng người mềm mại thướt tha.
Trên đỉnh đầu nữ tử này treo lơ lửng bốn ngôi sao, đại diện cho cấp bậc.”
“Tân Thanh Y Trích Tinh Đằng tộc, mong đạo huynh chỉ giáo.”
Dứt lời, trong tay áo phải của nữ tử trẻ tuổi kia đột nhiên bắn ra một sợi dây leo dài màu xanh như thanh xà bò về phía Thẩm Thiên.
Thẩm Thiên vội vàng thi triển thân pháp né tránh, nhưng mà nữ tử này không hổ là thiên kiêu bốn sao, thực lực đúng là không hề tầm thường.
Dây leo màu xanh kia như một cái bóng cực kỳ khó chơi, cho dù Thẩm Thiên né tránh thế nào cũng không thể thoát khỏi.
Vù!!!
Một sợi dây leo đột nhiên từ lòng đất chui ra, quấn lấy đùi phải Thẩm Thiên.
Ngay sau đó, sợi dây leo kia men theo đùi phải của Thẩm Thiên nhanh chóng leo lên trên.
Tân Thanh Y kia chẳng biết từ lúc nào đã cắm sợi dây leo cứng rắn nhất bò đến dưới lòng đất, nhân lúc Thẩm Thiên né tránh dây leo trên mặt đất thì đã đánh lén hắn.
Trong lúc chân phải Thẩm Thiên bị quấn chặt chân phải hành động bị hạn chế, sợi dây leo dưới lòng đất lập tức đuổi kịp Thẩm Thiên, trói chặt hắn lại.
Trên mặt Tân Thanh Y nở nụ cười quyến rũ, trong tay áo trái một lần nữa bắn ra một sợi dây leo.
Sợi dây leo này cứng rắn, lóe ra tia sáng lạnh lẽo lao về phía mi tâm của Thẩm Thiên.
“Kinh nghiệm chiến đấu tương đối lão luyện, phương diện này ta lại hơi kém hơn.”
Thẩm Thiên đưa ra đánh giá khách quan, nói thẳng ra thì kinh nghiệm chiến đấu của hắn đúng là không phong phú.
Vốn gặp Tân Thanh Y cũng là thiên kiêu dùng dây leo công kích, hắn còn định đấu công bằng một lần.
Kết quả là tính chiến lược khi tấn công của Tân Thanh Y cực mạnh làm cho Thẩm Thiên hoàn toàn không có cơ hội phản kích, trực tiếp bị đối phương khống chế chặt.
Đương nhiên, nó phải với điều kiện tiên quyết là Thẩm Thiên chỉ sử dụng Phệ Tiên đằng, không dùng các thủ đoạn khác.
Nếu Thẩm Thiên bật hết hỏa lực, vậy thì sẽ hoàn toàn khác.
“Chu tước Lôi Đình Giáp, mở!”
Thẩm Thiên quát nhẹ một tiếng, toàn thân cháy lên Nam Minh Ly Hỏa cực nóng.
Ngay lập tức, dây leo trùng điệp vốn đang trói chặt Thẩm Thiên kia bị đốt cháy thành từng khúc.
Cánh của Bất Tử Điểu giang ra, từng mảng lông vũ hỏa diễm bay tán loạn, trong tay Thẩm Thiên xuất hiện thanh trường kiếm màu xanh.
Vù!
Huyễn ảnh màu đỏ lửa từ trong hư không hiện lên.
Sắc mặt Tân Thanh Y biến đổi, trước người đột nhiên xuất hiện mấy chục sợi dây leo dệt thành tấm lưới mây.
Dưới Thiên Tru Kiếm khí huyết sắc, những tấm lưới mây này hoàn toàn không thể nào chịu được một đòn, trong nháy mắt đã bị chém thành từng mảnh.
Keng!
Bích Thủy Kiếm quay lại vỏ, dáng người uyển chuyển của Tân Thanh Y biến thành huyễn ảnh tiêu tán hết.
Giọng Diệp Kình Thương mang theo kinh ngạc đang vang lên ở bốn phía lôi đài: “Ôi chao, khá nhỉ!”
“Vốn còn muốn xem thử ngươi sẽ trói chặt nàng ta hay là nàng ta trói chặt ngươi, không ngờ tiểu tử ngươi lại không thương hoa tiếc ngọc như vậy.”
Thẩm Thiên bất đắc dĩ nói: “Vị thiên kiêu Đằng tộc này có kinh nghiệm điều động dây leo tấn công, vượt xa ta, ta sợ không trói được nàng ta.”
Diệp Kình Thương dụ dỗ nói: “Thật sao? Vậy ngươi có muốn học thuật khống chế dây leo của Trích Tinh Đằng tộc không? Chỉ cần ngươi mở miệng, bổn tọa có thể giúp ngươi.”
Thẩm Thiên: “...”
Ông chắc chắn ông không phải là họ Mã chuyển thế đấy chứ?
Diệp Kình Thương thấy Thẩm Thiên không có hành động gì liền cười nói: “Xem ra thiên kiêu bốn sao không phải đối thủ của ngươi rồi.”
“Được rồi, thăng cấp cho ngươi, để ngươi luận bàn với thiên kiêu năm sao thử xem nào.”
Giọng Diệp Kình Thương vang lên, trên lôi đài chậm rãi ngưng tụ một bóng người.