← Quay lại trang sách

Chương 329 Sư tôn thần thông quảng đại, đệ tử cam bái hạ phong (3)

Khi Thẩm Thiên nhìn rõ bóng người cụ thể kia thì vẻ mặt cực kỳ cổ quái.

Đó là một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi, trên người mặc một bộ giáp trụ oai hùng bá khí.

Đáng nhắc tới là, bộ giáp kia Thẩm Thiên nhìn thấy rất quen, rất giống với Long Uyên Thánh giáp mà Thần Tiêu Thánh chủ Trương Long Uyên tặng cho hắn.

Càng đáng nhắc tới chính là, vị thiếu niên kia Thẩm Thiên trông rất quen, nhìn có vẻ giống Trương Vân Đình, hoặc có thể nói là... giống y hơn.

Trên đỉnh đầu thiếu niên này có năm ngôi sao sáng chói lơ lửng tỏa ra những tia sáng chiếu sáng rạng rỡ.

Thiếu niên tay phải cầm một thanh trường kiếm màu tím, tay trái cầm một tiên kinh màu vàng

“Đọc sách hay, hay đọc sách, đọc sách hay, sách giúp người ta sáng suốt.”

Thiếu niên nhìn Thẩm Thiên: “Huynh đài, phải đọc nhiều sách vào!”

Thẩm Thiên đỡ trán: “Tiền bối, người đang gây chuyện đấy à!”

Giọng Diệp Kình Thương lại một lần nữa vang lên: “Ngươi am hiểu lôi pháp, tiểu tử này cũng am hiểu lôi pháp.”

“Ngươi có Thiên Kiếm Thần Thể, kiếm pháp của tiểu tử này vừa khéo cũng không tệ, không phải tỷ thí luận bàn với nhau rất hợp hay sao!”

“Luận bàn với thiên kiêu cùng loại hình sẽ tốt cho việc học hỏi lẫn nhau, bổn tọa đang chiếu cố ngươi đấy!”

“Mau, hãy cho bổn tọa nhìn thấy thực lực thật sự của ngươi!”

Luận bàn cái con khỉ ông ấy!

Đây là hình chiếu sư tôn của bổn Thánh tử.

Nếu như ta đánh bại ông ấy bị ông ghi hình lại thì sao?

Lão già này xấu tính lắm, chắc chắn sẽ nghĩ ra cách gì đó để uy hiếp ta!

Ông tưởng bổn Thánh tử sẽ mắc lừa sao?

Trong lòng Thẩm Thiên còn chưa kịp chửi thề thêm thì lúc này thiếu niên kia đã phát động công kích hắn.

“Thiên địa huyền tông, vạn khí bản căn. Quảng tu ức kiếp, chứng ngô thần thông.”

Tiên kinh màu vàng trên tay trái hình chiếu Thánh chủ không gió tự bay.

Trang sách màu màu vàng óng lật nhanh, từng phù văn màu vàng bên trong bay ra.

Những phù văn kia in lên giáp trụ của Thánh chủ khiến sau lưng ông lờ mờ hiện ra hư ảnh năm con Thần thú.

Lúc này toàn thân Thánh chủ bao phủ trong lôi đình ngũ sắc giống như thiếu niên Lôi thần.

“Không hổ là sư tôn, lúc còn trẻ đã mạnh như vậy rồi!”

Thẩm Thiên lặng lẽ lấy trong Thương Minh giới ra một viên Bí Pháp Lưu Ảnh Thủy Tinh.

Hắn nhìn vào hình chiếu Trương Long Uyên thời niên thiếu, cung kính nói: “Hôm nay, đệ tử liền lĩnh giáo cao chiêu sư tôn!”

Vừa dứt lời, thiếu niên đã vọt tới trước mặt Thẩm Thiên, trường kiếm trong tay mang theo lôi quang tử sắc dệt ra từng đạo kiếm ảnh dày đặc.

Kiếm pháp của thiếu niên vô cùng sắc bén cường thế, chiêu nào chiêu nấy đều tấn công những chỗ yếu hại quanh thân Thẩm Thiên: Hai mắt, cổ họng, trái tim, thận, thậm chí cả dưới hông.

Nếu không phải Thẩm Thiên thân có Thiên Kiếm Thần Thể, bẩm sinh đã có một loại cảm giác đặc biệt đối với kiếm pháp thì e rất khó hoàn toàn tránh né được công kích.

“Kiếm pháp sư tôn quá cao, đệ tử cảm thấy hổ thẹn.”

Thẩm Thiên khó khăn giơ Bích Thủy Kiếm lên đỡ kiếm pháp của thiếu niên: “Những lời sư tôn nói ở Thánh chủ điện trước kia quả không phải nói dối, sư tôn thần võ ngút trời.”

“Nhưng đệ tử tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện nhận thua, sư tôn mời tiếp chiêu đi!”

Toàn thân Thẩm Thiên bốc lên ngọn lửa màu vàng, Ngũ Lôi Thần Thú giáp hiện ra ngoài cơ thể hắn, chiếu sáng rực rỡ.

Hắn lấy Tử Kim chùy trong Thương Minh giới ra, Tử Kim chùy lập tức phóng to lên mấy chục trượng đánh về phía hình chiếu thiếu niên.

Ầm...

Tiên kinh màu vàng trong tay thiếu niên tản mát ra phù văn màu vàng, trên người ông ngưng tụ ra một đạo kim quang thần tráo.

Tử Kim chùy và kim quang thần tráo đụng vào nhau đánh thiếu niên bay ra hơn mười trượng, kim quang ầm ầm sụp đổ.

Thẩm Thiên nhìn trán thiếu niên bị sưng to liền sững ra.

Không phải chứ!

Trước kia chẳng phải sư tôn từng nói lúc trẻ khi ông còn là Trúc Cơ kỳ thì mạnh hơn bổn Thánh tử à?

Ta đây chỉ mới đánh một đòn Bạo Khí Bạo Lôi Tử Kim chùy đơn giản, còn chưa đem Nhất Nguyên Trọng Thủy để gia cố thêm sao đã không chịu được rồi?

Khốn kiếp, lão già mưu mô Diệp Kình Thương kia có phải đã lén cắt bớt chiến lực của sư tôn rồi không?

Bổn Thánh tử tuyệt đối sẽ không cho ngươi có cơ hội ghi hình uy hiếp ta đâu.

Lúc này, hình chiếu Thánh chủ lại một lần nữa phát động công kích.

“Vạn thần triêu lễ, dịch sử lôi đình. Quỷ yêu tang đảm, tinh quái vong hình.”

“Thần Tiêu thiên uy, dĩ kiếm dẫn chi. Bát hoang lục hợp, duy ngã độc tôn!”

Thiếu niên miệng đọc khẩu quyết, chân đạp thất tinh, bước thiên cương, khí thế toàn thân tăng lên.

Hư ảnh năm Thần Thú cùng du nhập vào kiếm trong tay thiếu niên, trong chốc lát trên lôi đài lôi đình xuất hiện, như thiên kiếp giáng lâm.

Từng đạo lôi đình như những con rắn dài màu tím du tẩu trong mây đen cuồn cuộn.

Không thể không nói, lúc còn trẻ chiến lực của Trương Long Uyên đã cực cao.

Thực lực ông thể hiện lúc này đã đủ nghiền ép miểu sát phần lớn tồn tại Kim Đan kỳ.

Ánh mắt Thẩm Thiên đột ngột khựng lại, một tấm chắn màu đen xuất hiện trong tay hắn, ngưng tụ ra một vòng lôi đình bảo hộ cực lớn.

Ầm!

Trong chốc lát, một đạo lôi đình tử sắc thô to như thùng nước bổ về phía Thẩm Thiên.

Trụ lôi đụng mạnh vào tấm chắn, mảnh vỡ lôi đình đáng sợ lan ra như mạng nhện.

Đợi lôi đình tan hết, Thẩm Thiên che ngực, mặt mũi tràn đầy kính nể: “Hay cho một chiêu Tiên Kiếm Ngự Lôi, không hổ là sư tôn, đệ tử theo không kịp.”

“Trận chiến này đệ tử bại, sau này nhất định sẽ cố gắng tu luyện để sớm sánh vai cùng sư tôn!”

Dứt lời, Thẩm Thiên thu hồi Lưu Ảnh Thủy Tinh đang lơ lửng bên cạnh lại.

Tầng bảy Chiến Thần Tháp, dưới Ngộ Đạo Trà thụ.

Trán Diệp Kình Thương nổi gân xanh: “Vậy cũng được à? Mẹ nó, vậy mà cũng được nữa sao?”

Bà nó, không theo kịp, tốt xấu gì cũng phải làm mặt tái nhợt đi một chút cho giống chứ, ta thấy ngươi đến thở còn chẳng thở gấp nữa là!

Thế này mà nhận thua à?

Dường như nghĩ ra điều gì đó, Diệp Kình Thương Diệp Kình Thương lắc đầu cười nói: “Tu luyện “Tân Hỏa Kinh” mà vẫn có thể cẩn thận, ổn trọng như vậy tương đối hiếm thấy đấy!”

“Xem ra người kế thừa Chiến Thần Tháp không ai thích hợp hơn hắn rồi!”