Chương 330 Đứng đầu vạn năm, Thần Tiêu Thánh tử (1)
Trên lôi đài chiến thần, một nữ tử mặc bộ váy ngũ sắc nhanh nhẹn né tránh.
Cơ thể nàng ta được quang mang màu vàng sáng chói bao phủ, tôn quý hoa lệ, vạn pháp chẳng thể dính lên thân.
Đúng vậy, nữ tử này chính là Khổng Mộng.
Nàng ta đã chiến thắng một hình chiếu thiên kiêu bốn sao trong Chiến Thần Tháp, tạo nghệ Ngũ Sắc Thần Quang đã tăng thêm nhiều.
Thậm chí ngay cả Chiến Thần bia cũng rất khen ngợi tiềm lực của nàng ta, đã chính thức liệt nàng ta vào hàng thiên kiêu năm sao.
Nhưng điều khiến Khổng Mộng không cam lòng là có một lần nàng ta khiêu chiến một thiên kiêu năm sao nhưng trong trận tỷ thí lại luôn bị áp chế, khó phản kích được.
Khổng Mộng không phải là kẻ yếu ớt không dám nhìn thẳng vào thất bại, nàng ta biết mình còn cách thiên kiêu năm sao một khoảng cách.
Và trên Chiến Thần bia, giờ nàng ta chỉ mới xếp thứ mười hai.
Nói cách khác trong vạn năm qua số người tiến vào Chiến Thần Tháp có không ít người cùng cấp với nàng ta nhưng mạnh hơn nàng ta rất nhiều.
“Quả nhiên, vô địch cùng thế hệ Nam Cương còn lâu lắm nữa mới đạt được, núi cao còn có núi cao hơn!”
Khổng Mộng biến Ngũ Sắc Thần Quang thành thiên đao chém huyễn ảnh thiên kiêu bốn sao đối diện.
“Tốc độ thi pháp của Thần quang đao tuy đã tăng nhanh nhưng vẫn chưa đủ, hẳn là ta còn có thể làm nhanh hơn nữa!”
“Không biết sau mấy ngày rồi mà Thẩm huynh còn chưa bắt đầu vượt ải, rõ ràng huynh ấy cùng chúng ta tiến vào Chiến Thần Tháp một lúc mà.”
Thiên tư của Thẩm Thiên không ai hiểu rõ hơn Khổng Mộng.
Nên biết ngay cả Khổng Mộng cũng chỉ có thể dùng tu vi Trúc Cơ kỳ áp chế một con Huyết Ma Nguyên Anh kỳ.
Nhưng Thẩm Thiên lại dùng tu vi Trúc Cơ kỳ diệt sát những năm con Huyết Ma trong một thời gian ngắn ngủi, tuy là có lợi dụng sơ hở của đối thủ để công kích.
Nhưng Khổng Mộng hiểu rất rõ, thiên tư tài tình của Thẩm Thiên tuyệt đối vượt trên mình.
Trong mắt Khổng Mộng, Thần Tiêu Thánh tử Thẩm Thiên ít nhất cũng có thể lọt vào ba thứ hạng đầu tiên trên bia Chiến Thần.
Trong lòng Khổng Mộng vừa lóe lên suy nghĩ này thì ánh mắt nàng ta hơi khựng lại vì nàng ta phát hiện thứ hạng của mình đã thay đổi.
Không tăng lên mà còn đang giảm xuống.
Vốn nàng ta đang xếp thứ mười hai trên bảng xếp hạng thì giờ thành thứ mười ba, điều này chứng tỏ có người đã vượt qua nàng ta.
“Là Thẩm đạo huynh, ngoài huynh ấy ra thì những người đồng hành khác chẳng ai có tư cách vượt qua ta cả.”
Trong mắt Khổng Mộng lóe lên tia sáng, trên mặt mang theo sự mong chờ nhìn sang bia Chiến Thần: “Không biết huynh ấy xếp thứ mấy?”
Hạng mười hai, không phải.
Hạng mười một, không phải.
Hạng mười, không phải.
Hạng chín, không phải.
...
Hạng ba, cũng vẫn không phải!
Trong mắt Khổng Mộng mang theo kinh hãi nhìn về phía vị trí thứ hai bia Chiến Thần.
Trên đó đột nhiên khắc một tên vàng lấp lánh: “Hai: Thẩm Thiên, thiên kiêu năm sao.”
Đã bước thẳng lên vị trí hàng đầu trong hàng ngũ thiên kiêu năm sao, vạn năm nay gần như chỉ có Hoang Thạch một thiên kiêu sáu sao duy nhất?
Không hổ là Thẩm Thiên Thánh tử, không hổ là người đàn ông được Khổng Mộng ta công nhận.
Trên mặt Khổng Mộng nở nụ cười hài lòng: “Thiên tư tài tình như vậy, các trưởng lão trong tộc hẳn sẽ không có ý kiến gì nữa.”
Sau khi tâm cảnh sáng tỏ, Khổng Mộng cảm thấy trình độ lý giải đối với Ngũ Sắc Thần Quang dường như lại tinh tiến thêm một chút, tăng lên một tầng nữa.
Nàng ta khoanh chân ngồi tĩnh tọa một lát thì từ từ mở mắt: “Tháp Linh, tiếp tục sắp xếp cho ta một vị thiên kiêu năm sao đi!”
“Nếu Thẩm Thiên đạo huynh đã trở thành thiên kiêu thứ hai thì ta cũng không thể quá thua kém được!”
Vừa dứt lời nàng ta liền thấy cái tên vốn xếp thứ hai kia lại một lần nữa lấp lóe.
Đúng vậy, tên của Thẩm Thiên đã xuất hiện trên vị trí đầu tiên của bia Chiến Thần.
Thứ nhất: Thẩm Thiên, thiên kiêu bảy sao!
Dù Khổng Mộng đã rất đánh giá cao Thẩm Thiên nhưng giờ vẫn kinh ngạc đến mức không nói thành lời.
Thiên kiêu bảy sao?
Đây là khái niệm gì cơ chứ?
Nên biết danh tiếng của Chiến Thần Tháp khá nổi tiếng ở Đông Hoang.
Trên cơ bản cứ cách năm năm một lần lại tổ chức lịch luyện chiến trường thượng cổ, một lượng lớn đệ tử các tiên môn đều sẽ đi tìm kiếm Chiến Thần Tháp.
Thậm chí ngay cả vài thiên kiêu của Nam Cương, Bắc Hải, Tây Mạc, Trung Châu thỉnh thoảng cũng sẽ tới tham gia náo nhiệt, tìm Chiến Thần Tháp vượt ải.
Chẳng hạn như “Hoang Thạch” đứng đầu bia Chiến Thần này tám ngàn năm trước là Tân Hỏa Kinh tuyệt thế Trung Châu.
Ông ta là tồn tại duy nhất được Chiến Thần Tháp đánh giá là thiên kiêu sáu sao, dẫn xa những người khác.
Hơn nữa tám ngàn năm qua, hắn ta chưa từng cô phụ đánh giá của Chiến Thần Tháp, ông ta thực sự tung hoành vô địch ngũ vực.
Nhưng giờ, huyền thoại Hoang Thạch đã bị người ta phá vỡ rồi.
Ông ta đã không còn là tồn tại hàng đầu trên bia Chiến Thần nữa mà đã bị Thẩm Thiên áp chế.
Điều này chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ Thẩm Thiên đã trở thành Hoang Thạch thứ hai, thậm chí có tiềm năng vượt qua cả Hoang Thạch?
Nếu tin tức này truyền ra ngoài chỉ e cả ngũ vực đều sẽ bị chấn động, dù sao thì sức ảnh hưởng của Hoang Thạch cũng quá lớn!
Tám ngàn năm qua, đừng nói bản tôn Hoang Thạch, ngay cả đồ tử đồ tôn của ông ta cũng đã đứng đầu một phương rồi.
Nếu để người trong thiên hạ biết Thẩm Thiên đã vượt mặt Hoang Thạch trong Chiến Thần Tháp thì chắc chắn Thẩm Thiên sẽ trở thành tiêu điểm của cả ngũ vực, dương danh thiên hạ!
Trong mắt Khổng Mộng lóe lên tia sáng: “Không hổ là huynh!”
...
Ở một lôi đài khác, Tiểu Lý tử chậm rãi dạo bước đi dạo.
Mỗi bước đi của nàng đều ngưng tụ ra một đóa hoa sen linh khí trên lôi đài, bộ bộ sinh liên.
Kẻ địch giơ đao lên không ngừng đuổi theo Tiểu Linh Tiên nhưng từ đầu đến cuối không thể nào bắt được nàng.
Lúc Tiểu Linh Tiên bước bước thứ ba mươi sáu, ba mươi sáu đóa sen trên lôi đài tỏa sáng rực rõ như đang ngưng tụ thành đại trận.
Một đóa hoa sen màu xanh sáng chói nở rộ trên lôi đài, cánh hoa vô tận bay tán loạn.
Trâm gài tóc trên đầu Tiểu Linh Tiên lập tức tỏa ra tia sáng rực rỡ như một con phượng hoàng lửa bắn ra.
Thiên kiêu đối diện bị những cánh hóa như lưỡi kiếm bay tán loạn và hỏa phượng cùng tấn công liền hóa thành tàn ảnh tan biến mất.