← Quay lại trang sách

Chương 331 Đứng đầu vạn năm, Thần Tiêu Thánh tử (2)

Phù!

Tiểu Linh Tiên như trút được gánh nặng thở phào một hơi.

Ở trên chiến trường này chín ngày chín đêm, cuối cùng cũng đánh bại thiên kiêu ba sao thành công.

Mặc dù lần này chiến thắng rất may mắn, là bởi vì lối chiến đấu của đối phương bị Tiểu Linh Tiên khắc chế.

Hơn nữa nàng ta còn mượn linh mạch trong “Khuy Thiên Linh Quyết” thôi động bí thuật nên mới có cơ hội chiến thắng.

Nhưng dù là như vậy, có thể đánh bại được thiên kiêu ba sao vẫn rất khó khăn.

Chí ít, ngay cả vị kim điêu nào đó cũng không thể làm được điều này.

Đừng nói là may mắn hay không, bị khắc chế hay không, may mắn cũng chỉ là một phần thực lực thôi!

Trên mặt Tiểu Linh Tiên nở nụ cười, điều này chứng tỏ sức chiến đấu của mình đã mạnh lên rồi, cái cảm giác này thật sự khiến người ta thấy nghiện.

Đúng vậy, nàng thoáng nhìn bia Chiến Thần bên cạnh lôi đài.

Khi Tiểu Linh Tiên nhìn thấy tên Thẩm Thiên xuất hiện trên vị trí thứ nhất bia Chiến Thần thì nàng ta không hề thả lỏng bản thân mà còn một lần nữa căng thẳng.

“Ta, vẫn chưa đủ mạnh!!!”

“Chỉ khi đủ mạnh mới có tư cách sóng vai với Thẩm Thiên ca ca!”

...

Trên lôi đài thứ ba, bóng dáng Quế công công hóa thành từng đạo tàn ảnh.

Trong tay ông cầm một thanh nhuyễn kiếm, trên thân lấp lóe lôi đình màu xanh, đó là Ất Mộc Lục Hợp Thần Lôi.

Lúc này ông đã có thể kết hợp sức mạnh của Lục Hợp Thần Lôi và Hướng Nhật Ma Điển khiến tốc độ bản thân nhanh hơn nữa.

Lúc này ông đâm ra một kiếm, đầy bầu trời, khắp mặt đất đều là kiếm ảnh đủ để kẻ địch cùng cấp không thể nhìn thấy gì, hoa mắt ngã xuống.

Keng!!!

Linh kiếm quay trở về bao, thiên kiêu hai sao đối diện chậm rãi tiêu tán.

Mấy ngày nay nhờ vào cơ duyên Thẩm Thiên cho và bản thân không ngừng khổ tu, thực lực Quế công công đã tăng lên rất nhiều!

Hoặc có thể nói mỗi người bên cạnh Thẩm Thiên thực lực đều tăng lên rất nhiều.

Nhưng vào lúc này, Quế công công cũng nhìn thấy bia Chiến Thần bên cạnh lôi đài.

Nhìn cái tên rực rỡ trên đó, mặt Quế công công liền nở nụ cười vui mừng.

“Không hổ là điện hạ, người đã có thể bước lên vị trí hang đầu trong số tất cả các thiên kiêu vạn năm nay!”

“Điện hạ có tiền đồ như vậy, nếu Lan Phi nương nương dưới suối vàng thì cũng có thể nhắm mắt.”

...

Lúc này trong Chiến Thần Tháp ai nấy đều đang líu lưỡi vì thay đổi trên bia Chiến Thần.

Theo bọn họ nghĩ, Thẩm Thiên có thực lực vô địch cùng giai, vượt qua tất cả các thiên kiêu từ thời vạn cổ đến nay, bọn họ cũng sẽ rất vẻ vang!

Vậy mà lúc này trên tầng bảy Chiến Thần Tháp, Thẩm Thiên đang kìm nén đến mức nhức cả trứng.

“Tiền bối, người có ý gì?”

Móa nó thứ nhất bia Chiến Thần, ông xếp hạng cái kiểu gì vậy?

Đã nói trước là phải xếp hạng công bằng, công chính, công khai cơ mà!

Ta đánh bại một Tân Thanh Y thiên kiêu bốn sao, ông đánh giá ta là thiên kiêu năm sao cũng thôi đi.

Dù sao bổn Thánh tử cũng một kiếm miểu sát Tân Thanh Y, cũng có thể cho phép ông đánh giá cao một chút.

Nhưng xếp thẳng ta lên đứng thứ hai trong những thiên kiêu năm sao, để sư tôn và sư bá ta đều đứng dưới ta, nghĩ gì vậy, muốn ta bị trưởng bối làm khó dễ à?

Nếu như vậy thì cũng thôi đi.

Trận tỷ thí thứ hai bổn Thánh tử PK sư tôn lúc còn trẻ.

Không phải ta đã thua sao? Ta bị sư tôn đánh cho không còn sức đánh trả người không nhìn thấy à?

Bổn Thánh tử ngay cả Thánh chủ sư tôn thiên kiêu năm sao còn đánh không lại, sao ông có thể xếp thẳng ta thành thiên kiêu bảy sao?

Bảng xếp hạng này ông đem từ giới giải trí tới đấy à?

Còn xếp cả Hoang Thạch bên dưới nữa, ông có biết giờ tên Hoang Thạch kia trâu thế nào không?

Lỡ như đồ tử đồ tôn của ông ta biết chuyện, từng người một tìm tới cửa gây rối thì bổn Thánh tử còn có thể bình yên sống qua ngày không?

Lão giả áo tim Diệp Kình Thương cảm nhận được sự u oán trong giọng nói của Thẩm Thiên liền vuốt râu, cười phất tay ao.

Đột nhiên, bia cổ màu xanh kia xuất hiện trước mặt Thẩm Thiên.

Diệp Kình Thương chỉ chỉ góc bên phải phía dưới bia cổ thì thấy bên góc phải bên dưới đột nhiên khắc một hang chữ nhỏ.

“Tên trên bảng xếp hạng là kết quả tổng hợp đánh giá, quyền giải thích cuối cùng là của Chiến Thần Tháp.”

Thẩm Thiên: “???”

Mẹ nó, quyền giải thích cuối cùng thuộc về Chiến Thần Tháp.

Kiểu như ngươi mà cũng không biết xấu hổ nói là mình tuyệt đối công bằng công chính?

Thẩm Thiên bất đắc dĩ nói: “Tiền bối, người nhìn thấy thiên phú của vãn bối ở đâu ra mà xứng với danh hiệu “Thiên kiêu bảy sao” này vậy?”

Diệp Kình Thương thản nhiên nói: “Dung mạo của ngươi gần như anh tuấn giống bổn tọa lúc trẻ, thiên tư sao lại không mạnh chứ?”

Thẩm Thiên: “Chẳng lẽ bảng xếp hạng Chiến Thần này không có chút so sánh khách quan nào mà chỉ dựa vào lời người nói sao?”

Diệp Kình Thương gật đầu: “Bổn tọa là khách từ Tiên giới tới, chẳng lẽ lời nói không đủ sức thuyết phục sao?”

Khóe miệng Thẩm Thiên giật giật: “Thứ hạng này thật sự có người tin sao?”

Diệp Kình Thương cười như không cười: “Tin hay không tin chẳng lẽ trong lòng ngươi còn không rõ à?”

Thẩm Thiên: “...”

Hắn cảm thấy dường như đã mò được đúng chỗ rồi, Diệp Kình Thương cười nói: “Ngươi không cần phải vội.”

“Bên dưới bia Chiến Thần này chẳng phải đã nói rồi sao? Quyền giải thích cuối cùng của bảng xếp hạng thuộc về Chiến Thần Tháp.”

“Nói cách khác chỉ cần ngươi thu nhận Chiến Thần Tháp, trở thành chủ nhân Chiến Thần Tháp chẳng phải bảng xếp hạng sẽ do ngươi quyết định hết sao?”

“Đến lúc đó, ngươi muốn xếp mình thứ mấy thì xếp, thậm chí không xếp cũng được, như vậy thì không cần phải lo lắng nữa rồi.”

Thẩm Thiên nhìn gương mặt đang nở nụ cười hồ ly của Diệp Kình Thương thì thầm nghiến răng ken két.

Lão già này rõ ràng đang đào hố ép hắn phải nhảy xuống!

Ta nói dù sao ngươi đường đường cũng là một Tiên khí, có cần phải ép bổn Thánh tử phải nhận chủ như vậy không?

Rõ ràng giờ trên đỉnh đầu bổn Thánh tử chỉ là vòng xanh chấm đỏ thôi mà!

Đúng là... nghiệp chướng!