← Quay lại trang sách

Chương 343 Thiên Nhi chính là đứa con của khí vận, không sao đâu! (2)

Mọi ngóc ngách trong vòng một trăm dặm vuông quanh tiểu trấn Tiên Môn đều bị những Tôn giả này thôi động thần niệm quét sạch.

Bạch Liên Thiên tôn lấy ra lệnh bài Trưởng lão thi triển pháp thuật bắt đầu liên hệ với Thần Tiêu Thánh chủ.

Tút…

Tút…

Tút…

◇ ❖ ◇

Có vẻ Thần Tiêu Thánh chủ còn đang tu luyện, không kết nối thần niệm ngay.

Sắc mặt Bạch Liên Thiên tôn đanh lại, tay bấm pháp quyết, miệng lẩm bẩm: “Sư huynh sư huynh, Thẩm Thiên sư đệ mất tích rồi. Huynh nghe được tin này phải mau chóng quay về.”

Vèo!

Lệnh bài trưởng lão lóe lên một cái, có nghĩa là tin tức truyền âm bằng thần niệm của Bạch Liên Thiên tôn đã được gửi đi.

Bạch Liên Thiên tôn đang định thu lệnh bài lại tự ra ngoài tìm Thẩm Thiên.

Nhưng đúng lúc này, lệnh bài kia lại sáng lên.

Một hình bóng toàn thân bao phủ trong lôi đình tiên quang xuất hiện trước mặt Bạch Liên Thiên tôn, hỏi: “Sư muội, Thiên Nhi mất tích thế nào vậy?”

Đúng vậy, bóng người này chính là Thần Tiêu Thánh chủ.

Nhìn Thần Tiêu Thánh chủ toàn thân được bao phủ bởi lôi đình, Bạch Liên Thiên tôn chậm rãi khom lưng đáp: “Khởi bẩm sư huynh.”

“Theo như lời Vân Địch và các đệ tử khác báo cáo, khi Thẩm Thiên sư đệ đang khởi động lệnh bài truyền tống đề quay về trấn Tiên Môn thì xảy ra sự cố định vị, truyền tống sai hướng, mất tích rồi.”

“Vân Định đã gửi tin nhắn thần niệm cho Thẩm Thiên sư điệt, nhưng không thể gửi đi được, hẳn là hắn đang bị giam cầm trong một không gian bị phong cấm nào đó.”

Bạch Liên Thiên tôn cực kỳ tự trách: “Là muội đã không chiếu cố Thẩm Thiên sư đệ cẩn thận, xin sư huynh trách phạt.”

Thiên Nhi… lại mất tích sao?

Lôi đình tiên quang bao quanh cơ thể Thần Tiêu Thánh chủ hơi nhộn nhạo, nhưng giọng nói của ông vẫn nhàn nhạt như vậy.

Ông bình tĩnh nói: “Sư muội không cần phải tự trách, Thiên Nhi chính là con của khí vận.”

“Nếu truyền tống đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chắc chắn hắn sẽ không gặp chuyện gì nguy hiểm đâu, thậm chí còn nhân họa mà gặp phúc, gặp đươc cơ may lớn nữa đó.

Bạch Liên Thiên tôn suy tư: “Vậy theo ý sư huynh là… chúng ta không cần cố gắng tìm hắn nữa?”

Thần Tiêu Thánh chủ lắc đầu: “Đương nhiên không phải. Nếu Thiên Nhi mất tích mà chúng ta không đi tìm, nó sẽ thất vọng đau khổ cỡ nào chứ.”

“Không chỉ phải tìm, mà còn phải thể hiện ra càng lo lắng, càng vội vàng càng tốt, để cho Thiên Nhi cảm nhận được nỗi lo nồng đậm.”

“Bổn tọa sẽ để Vân Phong tới, tìm vị trí Thiên Nhi ở trong các quốc gia gần chiến trường thượng cổ.”

“Cần phải khiến cho Thiên Nhi cảm nhận được bổn môn là một đại gia đình vô cùng ấm áp!”

Nghe Thần Tiêu Thánh chủ phân tích chu đáo, Bạch Liên Thiên tôn có vẻ rất sùng bái: “Không hổ là sư huynh, suy tính thật chu đáo.”

Thần Tiêu Thánh chủ khẽ gật đầu: “Ừm, nếu không có việc gì khác thì cứ vậy đi.”

Sau đó, tiếng nói của Thần Tiêu Thánh chủ tiêu tán dần.

Trước khi tín hiệu hoàn toàn gián đoạn, dường như Bạch Liên Thiên tôn nghe thấy có tiếng cười khẽ như có như không.

Không biết có phải ảo giác không nữa.

“Ừm, nghe sư huynh!”

Trong lòng Bạch Liên Thiên tôn không còn lo lắng nữa, nhưng ngoài mặt vẫn phải làm ra vẻ thấp thỏm không yên: “Tất cả đệ tử Thần Tiêu đều ra ngoài tìm kiếm Thiên Nhi hết đi!”

Chỉ trong chốc lát, toàn bộ tiểu trấn Tiên Môn đều bận rộn nhộn nhạo vì chuyện Thẩm Thiên mất tích.

◇ ❖ ◇

Trong lúc đó, Thẩm Thiên cũng đang nhức cả trứng.

Lúc này hắn đang bị vây trong một màn sương mù màu hồng phấn, trong màn sưng còn mang theo màu sắc mê huyễn nồng đậm.

Hắn mơ hồ cảm thấy toàn thân khô nóng vô cùng.

Một cảm xúc mãnh liệt từ trong cơ thể hắn bốc lên, nam minh ly hỏa trong lòng cháy rừng rực.

Nhưng hắn không bị màn sương này cướp hết lý trí bởi vì lục đạo luân hồi bàn đã xua đi tất cả ảo giác.

Lúc này hai mắt Thẩm Thiên mê ly đi chỉ vì hắn muốn lừa đám cao thủ Tà Linh giáo này thôi.

Dù sao, theo như biểu hiện bên ngoài thì hiện tại tu vi của hắn chỉ có ở giai đoạn quá độ từ Trúc Cơ kỳ lên Kim Thân kỳ mà thôi, đám cao thủ Tà Linh giáo này người nào cũng có tu vi cao hơn hắn.

Trong tình huống này, đại khái đám người Tà Linh giáo sẽ bắt giam hắn lại rồi phái một người trông giữ.

Đến lúc đó đương nhiên Thẩm Thiên có thể nghĩ cách bất ngờ chạy trốn.

Đây là hắn quyết định vậy, chỉ tiếc trên đời này có rất nhiều chuyện không diễn ra theo như kế hoạch ban đầu.

Khi toàn thân Thẩm Thiên hãm sâu trong màn sương mù màu hồng phấn, vị nữ tử mặc trường bào màu đen thướt tha kia chậm rãi tiến đến trước mặt hắn.

Giọng nói mê hồn nhũn xương lại vang lên: “Ha ha ha, một mỹ nam tử tuyệt thế.”

“Cũng chỉ có tuyệt thế mỹ nam này mới là đỉnh lô hoàn mỹ nhất. Nô gia không nỡ một hơi hút khô hắn đâu.”

“Ta phải dùng dược liệu tốt nhất tẩm bổ cho hắn, sau đó nuôi hắn, rồi mới từ từ hưởng thụ!”

Nữ tử thướt tha tiến tới trước mặt Thẩm Thiên, muốn hôn hắn.

Nhưng lúc này, đôi mắt đang mơ màng của Thẩm Thiên đột nhiên tập trung trợn tròn.

Trong chớp mắt, tay phải của hắn ngưng tụ ra một lớp chất lỏng màu trắng bạc, đấm thật mạnh vào phía dưới của nữ tử thướt tha này.

Oành!

Lực đấm đáng sợ, cả hư không cũng vặn vẹo băng liệt.

“Cái gì? Ngươi lại không bị cực nhạc yên mê hoặc sao?”

Nữ tử thướt tha kia biến sắc, vội vàng tế ra một cây pháp khí đoản côn đón đỡ.

Chỉ tiếc, đối đầu với nó là một đấm không tiếc sức của Thẩm Thiên, cây côn miễn cưỡng mới đạt tới cấp bậc linh khí hạ phẩm không thể chống cự nổi.

Két!

Một vết nứt chạy khắp cây đoản côn với tốc độ cực nhanh, rồi nó vỡ ra, tan tành.

“Tên đáng chết. Ngươi lại dám hủy bảo bối của nô gia!”

Giọng nói của nữ tử thướt tha kia đột nhiên chuyển thành sắc nhọn và oán độc: “Nô gia phải hút khô ngươi một trăm lần, một trăm lần!”

Giọng nói tức giận của Thẩm Thiên cũng vang lên không chút yếu thế: “Nô gia? Nô gia cái đồ cậu bảy nhà ngươi!”

“Dịch cái bộ mặt bí đỏ râu ria xồm xoàm của ngươi ra đi, bổn Thánh tử buồn non chết rồi đây!”

Nói thật ra, giờ đang bị giam, Thẩm Thiên vốn cũng định tỏ ra yếu thế lặng lẽ theo dõi kỳ biến.

Nếu may mắn không chừng còn có thể moi ra được bí mật nào đó.

Nhưng tỏ ra yếu thế không có nghĩa là có thể chịu nổi bị một bộ mặt bí đỏ râu ria xồm xoàm dí vào sát mặt mình, tự xưng nô gia, lại còn muốn hôn mình nữa.

Hắn cảm thấy, nếu để cho con hàng này hôn một cái thật, ít nhất trong ba tháng tới mình sẽ không ăn nổi cái gì.

Lại nói, lớn lên xấu thế này mà cũng có thể tìm được người đồng ý song tu sao? Eo~~

◇ ❖ ◇

Bại lộ thực lực thì cứ bại lộ đi!

Bổn Thánh tử không giả vờ nữa, bổn Thánh tử ngả bài!

Không định nhằm vào các ngươi, mà là các ngươi tự chuốc lấy!

“Nhất nguyên trọng quyền!”

“Ra cho ta!”