← Quay lại trang sách

Chương 344 Thánh tử Thần Tiêu VS điện chủ Tà Linh (1)

Thẩm Thiên hừ lạnh, nắm đấm bao trùm Nhất Nguyên Trọng Thủy đánh ầm ra ngoài.

Sức mạnh thần ma sục sôi trên Nhất Nguyên Trọng Thủy khiến uy lực của nó càng mạnh hơn.

Giáo đồ Tà Linh có gương mặt bí đỏ chợt biến sắc, vội vã làm phép ngưng tụ một đóa hoa tà ma màu đen có hình thù dữ tợn trước người.

Đóa hoa đen tỏa ra sát khí nồng nặc, loáng thoáng có tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong những cánh hoa. Hiển nhiên đó không phải là pháp thuật chính phái gì.

Thẩm Thiên rõ ràng cảm nhận được sự tà ác và quỷ dị từ pháp thuật hình đóa hoa đen ấy.

Chẳng qua hắn không thèm để ý đến, bởi vì sức mạnh tuyệt đối có thể nghiền nát mọi thứ.

Cú đấm của Thẩm Thiên không bị ngăn cản bởi pháp thuật đó, trái lại còn đập nát bấy đóa hoa tà ma.

Ngay sau đó, quả đấm của hắn đập nổ vùng ngực của giáo đồ Tà Linh kia với khí thế áp đảo, cuối cùng giáo đồ bị đánh bay ra sau hàng trăm nghìn mét.

Cú đấm này quá khủng khiếp!

Giáo đồ trong sơn cốc đều ngây người trước cảnh tượng đó.

"Tên nhóc hay lắm, bổn tọa đã xem thường ngươi." Điện chủ Huyết Bào mỉm cười nói: "Ngươi vừa tự xưng mình là thánh tử à?"

"Hiện giờ trên chiến trường thượng cổ chỉ còn hai thánh địa lớn là Dao Trì và Thần Tiêu, Dao Trì Thánh Địa không có thánh tử, vậy ngươi là thánh tử Thần Tiêu Thẩm Thiên hả?"

Điện chủ Huyết Bào quan sát Thẩm Thiên rồi không khỏi khẽ vỗ tay: "Nghe nói thánh tử Thần Tiêu Thẩm Thiên không chỉ sở hữu thiên phú vượt trội, gan dạ sáng suốt hơn người mà còn có gương mặt khiến thánh nữ lẫn tiên tử mê muội."

"Ban đầu bổn tọa không tin, có điều hôm nay bổn tọa nhìn thấy ngươi thì tin rồi."

"Thẩm Thiên, dung nhan của ngươi không thua gì bổn tọa hồi trẻ."

Yên tĩnh.

Cả sơn cốc chìm trong yên tĩnh.

Đám chấp sự áo đen đều nhìn điện chủ Huyết Bào bằng ánh mắt kỳ quặc.

Thẩm Thiên thì thong dong lui về phía bên ngoài sơn cốc.

Điện chủ Huyết Bào bình tĩnh nói: "Khụ khụ, đừng hòng trốn, ngươi không có cơ hội đâu. Thẩm Thiên, chúng ta giao dịch nhé?"

Thẩm Thiên hơi sững sờ: "Giao dịch? Giao dịch gì?"

Điện chủ Huyết Bào nở nụ cười: "Bổn tọa hy vọng ngươi có thể gia nhập bổn giáo, nếu ngươi bằng lòng thì bổn tọa sẽ đích thân nhận ngươi là đồ đệ."

"Với thiên phú, số mệnh và dung mạo của ngươi, lại cộng thêm sự dạy dỗ của bổn tọa thì sau này không khó để ngươi trở thành thánh tử tối cao của bổn giáo."

"Nên biết, thánh tử bổn giáo sở hữu quyền lực lớn hơn cả thánh tử thánh địa đấy, suy tính thử xem!"

Tà Linh giáo muốn kéo bổn thánh tử về giáo à?

Thẩm Thiên ngẩn ra, tự hỏi bổn thánh tử trông giống phần tử ngoài vòng luật pháp lắm à?

"Cảm ơn sự ưu ái của điện chủ, có điều Thẩm mỗ chỉ e mình không có phúc hưởng, Thẩm mỗ còn cần lấy quần áo ở trấn nhỏ tiên môn, cáo từ."

Dứt lời, Thẩm Thiên đột nhiên ngưng tụ ra giáp sấm sét Chu Tước rồi hóa thành một cái bóng đỏ phóng ra ngoài cốc.

"Ha ha, tuổi trẻ thật tốt."

Điện chủ Huyết Bào mỉm cười: "Tiếc là ngươi không thể tự quyết định có gia nhập giáo hay không."

"Nếu hạt giống tốt này đồng ý gia nhập vào giáo thì sẽ rất có lợi cho việc phát triển tín đồ bổn giáo trong tương lai."

"Hắc Thiên, Hắc Huyền, giữ thánh tử Thần Tiêu ở lại đây! Chốc nữa bổn tọa sẽ tâm sự với hắn, chắc hẳn sẽ thuyết phục được hắn gia nhập thánh giáo."

Dứt lời, điện chủ Huyết Bào thong dong ngồi xuống ghế và nhìn Thẩm Thiên với vẻ thưởng thức.

Hình như... gã đang xem Thẩm Thiên còn có thể làm được trò trống gì.

"Vâng, điện chủ!"

Hai người có hơi thở hùng mạnh nhất trong nhóm chấp sự áo đen bước ra, trên người cả hai đều có khí đen bao phủ.

Cả hai cười gằn, vươn tay chộp lấy Thẩm Thiên.

Trong nháy mắt, dòng khí đen vô tận cuồn cuộn đuổi theo Thẩm Thiên, đồng thời ngưng tụ thành một bàn tay đầy sát khí và úp xuống.

"Ở lại đây cho bổn tọa!"

Cả hai chấp sự này đều đã đạt cảnh giới đỉnh của Nguyên Anh kỳ, chỉ thêm nửa bước nữa là đặt chân vào cảnh giới Hóa Thần kỳ, huống hồ cả hai còn cùng hợp sức với nhau.

Dấu ấn sát khí này đủ để khiến cường giả Hóa Thần kỳ phải đối đầu nghiêm túc.

Thẩm Thiên biết dù sức mạnh của mình đã lớn hơn xưa nhưng vẫn không thể nào ngăn cản chiêu này.

"Tại sao lại ép ta? Tại sao lại phải ép ta hả?!"

Thẩm Thiên đau lòng rút một lệnh bài màu vàng ra khỏi ngực: "Tại sao phải ép ta diệt các ngươi?"

Đây là ba sợi lông cứu mạng mà sư tôn cho hắn, dùng một lần là ít đi một lần đó!

Thẩm Thiên cắn răng truyền pháp lực vào để kích hoạt Thánh Tử Lệnh.

Ầm!

Trong phút chốc, toàn thân Thánh Tử Lệnh bộc phát ra vô số luồng thần quang, hơi thở mạnh mẽ và uy nghiêm lan ra mấy trăm dặm.

Một cái bóng được bao phủ bởi ánh sáng sấm sét, tay trái nâng sách, tay phải cầm kiếm chậm rãi xuất hiện trong cốc.

Cái bóng ấy từ từ đâm kiếm tiên trong tay về phía dấu tay muốn bắt lấy Thẩm Thiên.

Đột nhiên, mây mù cuồn cuộn kéo đến che phủ chín tầng trời, sấm sét vô tận chìm nổi bên trong làn mây rồi lại hóa thành cột sấm và hội tụ trên kiếm tiên trong tay cái bóng ấy.

Ầm!

Oành oành oành!

Đùng đùng đùng đùng đùng đùng!

Vì sấm sét không ngừng ngưng tụ lên thanh bảo kiếm màu bạc nên nó dần đổi thành màu tím mơ hồ.

Một thanh kiếm sấm sét đáng sợ với chiều dài khoảng nghìn mét xuất hiện trong sơn cốc đen và rọi sáng toàn bộ không gian nơi này.

"Thiên uy Thần Tiêu, lấy kiếm để dẫn!"

Cái bóng từ từ hé miệng phát ra giọng nói uy nghiêm mà không ai được phép nghi ngờ, nghe như là trời giáng hình phạt vậy.

Tất cả giáo đồ trong cốc đều lộ vẻ hoảng hốt khi chứng kiến sự xuất hiện của cái bóng, đó chính là sự áp chế theo bản năng.

Đặc biệt là Hắc Thiên và Hắc Huyền đang đối mặt với cái bóng đều run lẩy bẩy, sát khí trên người cũng tan biến.

Nếu không có ngoại lực hỗ trợ thì bọn họ gần như sẽ chết chắc dưới đòn tấn công đó.

Dù sao sấm sét cũng là năng lượng mà Thiên Đạo sử dụng để trừng phạt, đặc biệt là trong việc khắc chế tà ma ngoại đạo.

"Trương Long Uyên quả là chịu chơi, đủ tàn nhẫn!"

Điện chủ Huyết Bào hơi biến sắc. Gã là thánh giả vừa chuyển sang Độ Kiếp kỳ nên không kiêng kỵ đòn tấn công do thánh chủ Thần Tiêu phân hóa mà ra, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc thuộc hạ của gã có thể chịu được đòn tấn công ấy.

Nếu gã không ra tay giúp đỡ thì không một giáo đồ nào trong cốc có thể lành lặn trước nó.

"Bạch Cốt Huyết Chưởng Ấn!!!"

Một bàn tay gầy guộc vươn ra từ áo khoác dài màu máu.

Bàn tay này khô quắt đến nỗi gần như không nhìn thấy máu thịt hay gân mạch nữa.