Chương 345 Thánh tử Thần Tiêu VS điện chủ Tà Linh (2)
Thế nhưng nó lại hiện lên màu đỏ kỳ dị như máu, hơn nữa lòng bàn tay và mu bàn tay đều đầy những đường vân lạ lùng.
Bỗng nhiên, gã xòe bàn tay chặn nhát kiếm sấm sét mà thánh chủ vừa chém ra, một dấu chưởng to lớn cũng xuất hiện trong không gian cùng lúc đó.
Đó là một bàn tay xương màu máu tỏa ra mùi âm u.
Cuối cùng, kiếm sấm sét Thần Tiêu và dấu tay máu va vào nhau tạo nên khung cảnh núi lở đất mòn.
Sóng năng lượng đáng sợ đột nhiên chấn động, dù đứng ở hàng chục hay hàng nghìn dặm cũng có thể cảm nhận rõ.
"Xem ra không giấu được nữa!"
Điện chủ Huyết Bào sầm mặt: "Ngươi đã ép bổn tọa như vậy thì đừng trách bổn tọa làm lớn chuyện lên."
"Đừng tưởng rằng khiến trưởng lão trấn tiên môn ra tay là có thể giúp các ngươi thoát thân, ngươi không hề biết thánh giả là tồn tại như thế nào!"
"Trước khi bọn họ chạy đến đây, bổn tọa sẽ khiến ngươi trở nên ngoan ngoãn rồi nghênh ngang dẫn ngươi đi!"
Điện chủ Huyết Bào hít sâu một hơi rồi bỗng vung tay áo.
Thoáng chốc mà khói bụi trong sơn cốc đã tan hết.
Nơi Thẩm Thiên đứng ban đầu đã không còn bóng người.
Điện chủ Huyết Bào: "???"
Điện chủ Huyết Bào: "!!!"
Điện chủ Huyết Bào: "...???!!!"
"Không ngờ đấy, ngươi còn biết thuật độn thổ tuyệt diệu như vậy sao?"
Điện chủ Huyết Bào ho nhẹ: "Tiếc là bổn tọa đã phong tỏa hơi thở của ngươi, cho dù ngươi trốn sâu dưới nền đất thì bổn tọa cũng có thể bắt ngươi lên!"
Điện chủ Huyết Bào vừa dứt lời thì hơi thở đang xuyên qua lòng đất thật nhanh chợt biến mất.
Sơn cốc bỗng chốc im ắng đến lạ.
Chẳng qua mọi người lại cảm giác như nghe thấy tiếng động gì đó.
Bộp...
Bộp bộp...
Bộp bộp bộp!
Đúng rồi, tiếng vả mặt!
"Sao có thể thế? Tên nhóc này làm cách nào mà lại có thể thoát khỏi sự phong tỏa của bổn tọa chứ?"
Điện chủ Huyết Bào cảm thấy mặt đau rát, thầm nghĩ không thể nào! Chuyện này không khoa... không huyền học!
Nên biết, cho dù gã chỉ là thánh giả một kiếp sơ cấp nhất nhưng cũng là thánh giả đã đặt chân vào vùng thánh đạo đấy.
Câu nói "tất cả mọi thứ bên dưới thánh giả đều là kiến hôi" không chỉ là nói ngoa đâu.
Ngay cả Hóa Thần kỳ tột đỉnh cũng gần như không thể giấu đi hơi thở trước mặt gã.
Thẩm Thiên chỉ là Kim Thân kỳ thôi mà, làm sao hắn có thể làm được điều đó?
Tựa như một con kiến nhỏ cắn ngươi, khi ngươi đang chuẩn bị dùng ngón tay nghiền chết nó thì phát hiện con kiến này đã biến mất ngay dưới mí mắt của mình rồi.
Uất nghẹn, khó tin!
Điện chủ Huyết Bào cảm thấy mặt đau quá!
"Ngươi cho rằng mình có một bí thuật giấu đi hơi thở là có thể trốn khỏi tay bổn tọa à?"
"Hoàng thượng chạy được nhưng miếu thì không, bổn tọa sẽ đến trấn nhỏ tiên môn để diệt sạch bọn đồng môn của ngươi ngay, bổn tọa không tin ngươi không chui ra!"
Điện chủ Huyết Bào bộc phát hơi thở máu tanh đầy tàn bạo, phẫn nộ và giết chóc.
Tà pháp được tu luyện thành từ máu, hồn và sát khí của sinh linh. Tuy rằng cách này sẽ giúp người tu luyện tiến bộ nhanh hơn nhưng tâm cảnh cũng dễ sinh ra vấn đề.
Vì vậy, về cơ bản thì tu sĩ Tà Linh giáo cực kỳ dễ giận, cố chấp và bất thường.
Đôi khi bọn họ còn có thể cùng chết chung với địch nữa kìa.
...
Lúc này, sát khí tỏa ra từ cơ thể điện chủ Huyết Bào phá vỡ tầng mây.
Vô số sinh linh sống trong phạm vi mấy trăm dặm quanh đó đều run lẩy bẩy vì cảm nhận được sự ăn mòn của sát khí và áp lực.
Không ai nghi ngờ lời nói của điện chủ Huyết Bào, bởi gã thật sự có thể tàn sát hết trấn tiên môn nếu thánh địa không có thánh nhân trấn giữ.
Chẳng qua khi đó gã chắc chắn sẽ khiến hai thánh địa Dao Trì và Thần Tiêu nổi giận, sau đó bị đuổi giết đến cùng.
"Ta sẽ giết sạch các ngươi, thu hồi cờ trận và cứu Thánh Linh đại nhân ra. Đến lúc đó, cho dù sư tôn ngươi có tới thì sao chứ?"
Điện chủ Huyết Bào cười lạnh, đi về phía trấn tiên môn với tốc độ chậm rãi như cố ý giày vò Thẩm Thiên, khơi dậy lòng áy náy của hắn.
"Bổn tọa vốn không định làm lớn như vậy, do ngươi ép bổn tọa thôi, bọn họ đều sẽ chết vì ngươi."
"Đừng nghĩ liên lạc với thánh giả ở thánh địa các ngươi để đến đây cứu viện, trấn tiên môn cách thánh địa các ngươi quá xa."
"Cho dù Trương Long Uyên nhận tin chạy đến thì cũng cần tốn một khắc."
"Một khắc là đủ để bổn tọa máu nhuộm trấn tiên môn ba lần rồi!"
Điện chủ Huyết Bào vừa đi vừa nói liên hồi như thể chuyện tàn sát chỉ là một chuyện bình thường với gã vậy.
"Sao hả? Ngươi có bằng lòng đi với bổn tọa không?"
"Chỉ cần ngươi gia nhập thánh giáo, bổn tọa sẽ tha cho đồng môn của ngươi."
Điện chủ Huyết Bào mỉm cười: "Suy nghĩ chút đi nhé!"
Điện chủ Huyết Bào càng đến gần trấn tiên môn thì nụ cười trên mặt càng rõ.
Bởi vì gã cảm nhận được hơi thở kia lại xuất hiện lần nữa, đồng thời nhanh chóng lao lên mặt đất.
Ầm!
Mặt đất nổ tung, Thẩm Thiên xuất hiện trong đôi cánh thần màu vàng và nhìn điện chủ Huyết Bào với vẻ bất đắc dĩ.
Hắn lộ vẻ mặt nhức nhối: "Ta nói này, lẽ nào sống thật tốt không được hả? Tại sao cứ ép bổn thánh tử tiêu diệt ngươi?"
Thẳng thắn mà nói, Thẩm Thiên vốn đã định chạy đi, nhưng điện chủ Huyết Bào lại cứ không chịu thôi gây chuyện.
Gã còn định máu nhuộm trấn tiên môn. Tạm không đề cập đến chuyện trấn tiên môn có bao nhiêu đồng môn của Thẩm Thiên, chỉ riêng những cây rau hẹ khỏe mạnh ở trấn đã đủ làm Thẩm Thiên luyến tiếc rồi!
Tại sao một thánh giả lại phải khiêu khích mình chứ!
Mỗi người một nơi, ai về nhà nấy không tốt sao?
Lúc không nên gây chuyện thì lại gây chuyện!
"Tiêu diệt ta?"
Điện chủ Huyết Bào tức cười trước lời nói ngạo mạn của Thẩm Thiên: "Bổn tọa cũng muốn xem thử ngươi tiêu diệt bổn tọa như thế nào."
Vào lúc này, điện chủ Huyết Bào đứng ngạo nghễ trên không trung, đồng thời giáng thánh uy đáng sợ xuống đầu Thẩm Thiên.
Bầu không khí thoáng chốc căng thẳng, sát khí tràn ngập không gian.
Một giây, hai giây, ba giây...
Một cái tháp nhỏ màu tím không ngừng xoay tròn trong vùng đan điền của Thẩm Thiên.
Ánh tím nhè nhẹ phát tán từ trong tháp nhỏ đẹp đẽ nhưng lại trí mạng!