← Quay lại trang sách

Chương 353 Bích Liên thiên tôn nhận cha nuôi

Hàng nghìn năm trước, tất cả thiên cơ được thánh nhân giữ lại truyền thừa?

Lục Đạo Luân Hồi phong ấn tà quân u hồn được giữ lại mười nghìn năm trước?

Còn có cả Hắc Long tộc và Khổng Tước Thần tộc?

◇ ❖ ◇

Nghe các bảo vật được Thẩm Thiên liên tục nói ra, lão đạo sĩ bên cạnh mắt cũng đã hóa xanh rồi.

Ông ta nghi ngờ cuộc đời.

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì đều là người cùng tu luyện "Tân Hỏa kinh" mà lão đạo sĩ ta gặp xui xẻo như vậy còn tiểu tử ngươi mở ra chỗ nào cũng đều là bảo bối?

Đáng ghét, nước mắt dân đen chảy dài vô tận!

"Thiên nhi làm rất khá." Thánh chủ Thần Tiêu gật đầu: "Không chỉ thu được vô số bảo vật mà còn có quan hệ với thiên kiêu của các thế lực lớn, chuyện này rất hiếm thấy."

"Chẳng qua ngươi lấy Lục Đạo Luân Hồi thì tà quân u hồn bị phong ấn đang ở đâu?"

Tà quân u hồn?

Nghe thánh chủ Thần Tiêu hỏi, điện chủ Huyết Bào bên cạnh cười lạnh: "Ngươi thật sự tin tưởng tiểu tử ăn nói lung tung này sao?"

"Thánh Quân đại nhân tuy bị Lục Đạo Luân Hồi bao vây, ở trên chiến trường ông ta vẫn trước sau như một phát huy sức lực cấp bậc thánh nhân, càn quét chiến trường."

"Đó là một tồn tại lớn lao và vô thượng như vậy mà, ngươi lại có thể cho rằng một tiểu tử Trúc Cơ kỳ có thể chạy trốn trong tay ông ta? Đúng là buồn cười, buồn cười đến đỉnh điểm!"

Két!

Sấm sét màu vàng bổ lên trên người điện chủ Huyết Bào, phong ấn tu vi điện chủ Huyết Bào đến tóc cũng dựng thẳng cả lên, cả người bốc đầy khói đen.

Thánh chủ Thần Tiêu lạnh nhạt nói: "Bãi bỏ vị trí của ngươi, ngươi ở đây lúc này bất quả chỉ là một tù nhân bổn tọa mà thôi."

Nhục nhã!

Vô cùng nhục nhã!

Điện chủ Huyết Bào hừ nói: "Vô liêm sỉ, đừng nghĩ giữ cái ghế này có lợi ích gì!"

"Ở chiến trường thượng cổ, sự tồn tại Thánh Quân là vô địch, chờ bảy ngày thiên ma lên thì nhất định có thể phá phong ấn!"

"Đến lúc đó toàn bộ Đông Hoang đứng trước quyền lực Thánh Quân đều cúi đầu khuất phục, biết điều liền thả bổn tọa ra nếu ngươi không muốn thẳng tay chém giết Thần Tiêu Thánh Địa!"

Điện chủ Huyết Bào cơ bản không tin tưởng Thẩm Thiên có thể trước mặt Thánh Quân đại nhân lấy Lục Đạo Luân Hồi mà có khả năng trở về nguyên vẹn.

Dù sao Huyết m khí trong tay Thánh Quân đại nhân nắm, vô số sức mạnh có thể chế tạo ra sánh ngang với giả thần giả quỷ.

Điện chủ Huyết Bào vẫn một lòng tin tưởng Thánh Quân đại nhân ở trên chiến trường là vô địch.

Chẳng qua gã thấy Thẩm Thiên giỏi khoác lác mà thôi!

"Thánh Quân? Ngươi nói cái tên này sao?"

Thẩm Thiên đau đầu, một tháp thần màu tím chậm rãi bay ra từ trong đan điền, ánh sáng màu tím nhẹ nhàng tản ra.

Ở phía dưới đáy tháp Tôn Thần có treo một con búp bê màu tím cỡ bằng cái trứng gà, trông tựa như mặt dây chuyền vậy.

Sự xuất hiện của tháp thần màu tím lần này, ngoài điện chủ Huyết Bào còn có lão đạo sĩ, thánh chủ Thần Tiêu trong nháy mắt tất cả đều sửng sốt.

Bởi vì điện chủ Huyết Bào nhận biết qua hơi thở trên người búp bê nhỏ màu tím kia, chính là Thánh Linh đại nhân đã chết mà bọn họ luôn luôn nghĩ đến.

Tâm thái của gã nổ tung.

Trời!

Đó là Thánh Linh ngoại vực.

Hàng nghìn năm trước đã từng hy sinh một vực, hung thần tuyệt thế vô song.

Hiện tại làm sao lại trở thành búp bê nhỏ, hơn nữa trông có một chút đáng yêu!

Tại sao có thể dể thương như vậy!!!

Thánh tử Thần Tiêu này làm sao dám xúc phạm Thánh Linh đại nhân như thế? Còn nữa, rốt cuộc vì sao hắn phong ấn Thánh Linh đại nhân lại?

Còn vì sao lão đạo sĩ và thánh chủ Thần Tiêu khiếp sợ thì không phải do búp bê nhỏ màu tím kia, mà bởi vì bọn họ nhận ra trong tay Thẩm Thiên đang nâng bảo tháp.

Chính là tháp Chiến Thần!!!

...

Nhất thời, tiên quang bên ngoài thánh chủ Thần Tiêu chấn dộng dữ dội.

Ông cung kính hướng về phía Thẩm Thiên, chính xác là cung kính chào tháp trong tay Thẩm Thiên một cái.

"Nghìn năm không gặp, Long Uyên ra mắt Diệp tiền bối!"

Vẻ mặt Sở Long Hà vốn đang kìm nén, lúc này thấy tháp Chiến Thần liền vừa tươi cười vừa đi thẳng đến bên cạnh tháp Chiến Thần.

"Cha nuôi, vì sao cha nuôi ra khỏi chiến trường rồi!"

Tháp Chiến Thần tỏa ra ánh sáng tím trong suốt, hình dáng Diệp Kình Thiên từ từ xuất hiện trước mặt mọi người.

Ông liếc mắt nhìn Sở Long Hà: "Một nghìn năm không gặp, tiểu tử ngươi so với thời còn trẻ càng không biết xấu hổ, lại có thể lừa gạt tiểu hài tử."

Bị cha nuôi nhìn thấy?

Lão Sở Long Hà hiếm có đỏ mặt đỏ: "Khụ khụ, cha nuôi đã hiểu lầm, ta... Ta thật sự bị thương nặng mà!"

Diệp Kình Thương trợn trắng mắt: "Đừng gọi lão phu là cha nuôi, nghìn năm trước ngươi có thể gọi tùy ý như vậy bởi vì ngươi còn trẻ."

"Hiện tại, tuổi tác của ngươi nhìn qua so với tuổi của lão phu còn lớn hơn, bớt lôi kéo làm quen cùng lão phu đi!"

Trương Long Uyên thấy tay Thẩm Thiên nâng tháp Chiến Thần, đột nhiên trong đầu nảy sinh một suy nghĩ.

Lôi Đình Tiên Quang trên cở thể hắn đột ngột chấn động, sau đó âm thanh có chút run rẩy: "Diệp tiền bối, lần này đột nhiên ngài đi ra từ trên chiến trường?"

Diệp Kình Thương nhìn thánh chủ Thần Tiêu, cười như không cười: "Vì sao lão phu đi ra ngươi không đoán được sao? Tiểu tử thối này vẫn buồn chán như vậy."

"Hai người tiểu tử ngươi không chịu thua kém ai, chẳng qua cũng bồi dưỡng người được một người truyền thụ tốt, thiên phú cũng không tệ."

"Quan trọng hơn là mặt mũi đẹp trai siêu phàm, làm lão phu nhớ lại bản thân thời trẻ."

"Cho nên lão phu quyết định chọn hắn làm chủ nhân mới của tháp Chiến Thần, tháp Chiến Thần về sau là của tiểu tử này rồi."

Sau này, tháp Chiến Thần là của Thẩm Thiên?

Nói cách khác, tháp Chiến Thần bảo vật vô thượng này đã nhận chủ?