← Quay lại trang sách

Chương 359 Không lấy phần thưởng này được không? (1)

Tại phân viện Thần Tiêu ở trấn nhỏ tiên môn, Tống chưởng quầy đang ngơ ngác ngồi trong sân với dáng vẻ mặt ủ mày ê.

Bọn Tần Vân Địch và Lưu Thái Ất thấy thế bèn quan tâm đến gần hỏi thăm.

"Tống sư đệ sao thế? Có chuyện gì không vui thì nói ra để mọi người cùng chia sẻ nào."

"Sau đợt rèn luyện trên chiến trường lần này thì chúng ta cũng xem như huynh đệ tốt đã đồng sinh cộng tử với nhau rồi, có chuyện gì thì cứ nói ra đi."

"Phú Quý sư huynh, đời này Lưu Thái Ất ta không phục nhiều người ngoài tiên sư, có chuyện gì thì sư huynh cứ việc nói, sư đệ nhất định sẽ giúp sư huynh!"

Tống chưởng quầy nghe các sư huynh đệ ân cần hỏi thăm bèn thở dài: "Haiz, nói ra rất dài dòng!"

Tần Vân Địch híp mắt: "Vậy sư đệ nói ngắn gọn đi!"

Tống chưởng quầy u oán nói: "Vừa nãy đứa con trai xui xẻo của ta đến trấn nhỏ tiên môn rồi báo với ta rằng nó cua được tiểu thư Tống gia."

Cua được tiểu thư Tống gia?

Bọn Tần Vân Địch nhìn nhau, thầm nghĩ đó chẳng phải là chuyện tốt à?

Mọi người đều biết Tống chưởng quầy vốn thuộc Tống gia, gia tộc tu tiên bên nước Đại Viêm.

Tuy rằng gia tộc tu tiên Tống gia này quá yếu, lão tổ tông mạnh nhất gia tộc cũng chỉ có tu vi Kim Đan tột đỉnh mà thôi.

Nhưng dù sao thì đó cũng là nhà mẹ của Tống chưởng quầy, con trai ông ta có thể được lòng tiểu thư Tống gia thì đâu cần phải mày chau mặt ủ như vậy!

Lưu Thái Ất nói: "Con cháu tự có phúc của mình, con trai sư huynh có đạo lữ thì sư huynh nên vui mới phải."

Tống chưởng quầy lắc đầu: "Ta không khó chịu vì nó kết đạo lữ."

"Ta như vậy là do tên nhóc đó không ở nhà sống cuộc sống đơn giản và hạnh phúc sau khi kết đạo lữ, trái lại chạy đến trấn nhỏ tiên môn bảo ta về chủ trì hôn lễ."

Quế công công ngẩn ra: "Chuyện hôn nhân là do cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, thế có gì không ổn?"

Tống chưởng quầy thở dài nói: "Quế lão không biết thôi, lão hủ thuộc dòng bên của Tống gia nên xưa nay không được coi trọng."

"Mặc dù khuyển tử nhà lão hủ có thể giành được trái tim của tiểu thư Tống gia, nhưng chẳng lẽ tiểu thư Tống gia thích người xấu xí à?"

"Ha hả, còn chẳng phải là do lão hủ bái vào Thần Tiêu Thánh Địa, xưa đâu bằng nay nên bọn họ mới đến lấy lòng à?"

Tống chưởng quầy dừng một lát rồi bất đắc dĩ nói tiếp: "Lão hủ vốn còn định nghĩ cách đón khuyển tử vào Thánh Thành Thần Tiêu sau khi tu luyện thành công."

"Như vậy lão hủ cũng dễ dạy dỗ... giáo dục và chăm sóc nó, sau này không chừng nó sẽ có cơ hội bái vào thánh địa."

"Kết quả tên nhóc đó háo sắc, bị con gái của gia chủ mê hoặc nên kết đạo lữ từ sớm."

"Bằng không lão hủ đã đưa nó vào Thánh Thành, sau này gia nhập tổ chức Thiên Quyến và làm việc cho thiên sư, thử hỏi tiền đồ có xán lạn hay không?"

Tống chưởng quầy vô cùng tiếc rèn sắt không thành thép.

Đứa con trai ngốc của mình không hăng hái chút nào cả!

Lưu Thái Ất an ủi: "Con cháu có phúc của con cháu, nếu lệnh lang đã tìm được hạnh phúc thì cha mẹ hãy để bọn chúng đi đi!"

Tống chưởng quầy lắc đầu: "Ta không tức giận vì nó kết đạo lữ, ta tức giận vì nó đến tìm ta về chủ trì hôn lễ."

Tống chưởng quầy càng nói càng tức, cuối cùng hừ một tiếng: "Bây giờ lão hủ đang theo thánh tử thiên sư nên tu vi mỗi ngày đi nghìn dặm, lão hủ nịnh bợ thiên sư còn không kịp đây, đâu ra thời gian quay về chủ trì hôn lễ cho cái tên bỏ đi đó."

"Tống Phú Quý ta đây ngang dọc trên thương trường nhiều năm, mặc dù không dám nói là tung hoành nhưng cũng xem như biết tiến thoái, thông minh cơ trí."

"Vậy mà không biết cái đầu đứa con trai lưu manh của ta được làm từ bột nhão hay gì mà mỗi ngày cứ gây thêm phiền toái cho ta."

"Nó còn bảo ta vứt chuyện nịnh bợ thiên sư để quay về chủ trì hôn lễ, quả thật là quá sức ngu ngốc!"

"Chính nó còn không biết hôn lễ của mình quan trọng hay là nịnh bợ thiên sư quan trọng hơn à?"

Ặc, không ngờ lại là chuyện này...

Lời nói của Tống chưởng quầy làm mọi người không kiềm được giật giật khóe môi.

Không hổ là đại trưởng lão của tổ chức Thiên Quyến, giác ngộ chính trị quá cao, tái lập tam quan!

Tần Vân Địch hỏi: "Vậy ý của Tống sư đệ là sư đệ đã từ chối lệnh lang và bảo lệnh lang đi rồi à?"

Tống chưởng quầy lắc đầu: "Thế thì không, lão hủ cố ý sử dụng bí thuật giám định với nó trước khi bảo nó cút về thành thân."

"Lão hủ đã muốn giám định từ lâu mà vẫn chưa tìm ra bí pháp. Sau khi lão hủ bái vào thánh địa thì đã ra sức tập luyện bí thuật này."

"Vừa rồi lão hủ cố ý sử dụng bí thuật này để giám định xem cái đứa lưu manh kia có phải là con trai ruột của lão hủ hay không."

Dứt lời, Tống chưởng quầy đau buồn thở dài: "Đây mới là nguyên nhân làm lão hủ đau khổ thật sự!"

Éc? Hít!!!

Hình như nghe được tin cực nóng!

Đôi mắt của mọi người đều sáng ngời vì tò mò.

Lưu Thái Ất hỏi với vẻ đồng cảm: "Phú Quý sư huynh, ý của sư huynh là gì?"

Đôi mắt Chân Chí Giáp sáng quắc: "Chẳng lẽ lệnh lang không phải là con trai ruột của sư đệ? U, thật là sốc!"

Tần Vân Địch híp mắt mỉm cười: "Tống sư đệ yên tâm, bọn ta sẽ giữ bí mật cho sư đệ, tuyệt đối không để lộ ra ngoài."

Quế công công nghiêm túc nói: "Giữ kín như bưng."

Tần Cao nghiêm túc nói: "Giữ kín như bưng!"

Hùng Mãnh cũng gật đầu: "Ta đây cũng xin thề sẽ giữ kín như bưng."