Chương 360 Không lấy phần thưởng này được không? (2)
Tống chưởng quầy rùng mình khi nghe từng sư huynh đệ bảo sẽ "giữ kín như bưng".
"Khụ khụ." Ông ta bất đắc dĩ nói: "Mọi người hiểu lầm rồi, haiz... Ai bảo tên lưu manh đó không phải là con trai ruột của lão hủ?"
Lưu Thái Ất nghi hoặc: "Nếu lệnh lang là con trai ruột của sư huynh thì tại sao sư huynh vẫn ủ dột như vậy?"
Tống chưởng quầy giải thích: "Tống Phú Quý ta đây thông minh một đời mà con trai lại quá sức ngu dốt."
"Ban đầu Tống mỗ vẫn luôn nghi ngờ nó là con của Vương chưởng quầy ở nhà bên nên muốn giám định cho có chứng cứ xác thực."
"Nhưng sau khi giám định xong thì cái tên ngu ngốc đó thật sự là con trai của Tống mỗ, trời ạ!"
"Tống mỗ thông minh một đời mà con trai lại là một kẻ ngu, còn chuyện gì đả kích hơn nữa không?"
Mọi người nhìn chằm chằm vào Tống chưởng quầy như đang phán đoán rốt cuộc ông già này nói thật hay là giả.
Hồi lâu sau, Tần Vân Địch than thở: "Đôi khi cuộc sống bình thường chưa chắc không phải là một hạnh phúc."
Hắn ta cười nói: "Nếu Tống sư đệ cảm thấy lệnh lang không đủ thông minh thì chi bằng cho lệnh lang một cơ hội làm người bình thường!"
Cho một cơ hội làm người bình thường?
Tống chưởng quầy suy tư: "Cũng được, hôm nay lão hủ đã cho đứa con lưu manh này không ít linh thạch và cỏ Long Huyết, bấy nhiêu cũng đủ cho nó sống yên ổn tại Tống gia cả đời rồi."
"Sau này lão hủ sẽ xem như không có đứa con trai ấy nữa, cũng yên tâm đi trên con đường tu tiên theo thiên sư."
"Nếu có cơ hội, khà khà, nói không chừng lão hủ sẽ có mùa xuân thứ hai nữa."
Dứt lời, Tống chưởng quầy cảm thấy tâm linh sáng trong, dường như ông ta đã khám phá ra chướng ngại nội tâm nên tu vi cũng tăng cao không ít.
Hình như cuối cùng cũng không còn ai quan tâm đến kết quả giám định là như thế nào nữa.
...
Keng!
Keng keng!
Keng keng keng!
Đệ tử các tiên môn bắt đầu tập hợp khi tiếng chuông vang.
Các trưởng lão tông môn như Đan Vũ thiên tôn, Bạch Liên thiên tôn, Tử Dương tôn giả,... đều đứng ngạo nghễ trên không trung.
Bọn họ đều tỏa ra hơi thở mạnh mẽ và tia sáng chói mắt làm người ta không thấy rõ mặt mũi.
Đó là pháp thuật đặc biệt mang tên Thần Quang Chú.
Nó có thể tăng cường cảm giác thần bí và phong cách cho người sử dụng nên rất được lòng các đại năng.
Đan Vũ thiên tôn và Bạch Liên thiên tôn tiến lên một bước, dáng vẻ thánh khiết và đẹp đẽ của bọn họ làm vô số đệ tử tiên môn thầm ước ao.
Những hộp báu phát ra ánh sáng óng ánh xuất hiện trước mặt mọi người.
Bạch Liên thiên tôn lấy lụa ngọc từ trong ngực ra và mỉm cười nói: "Đợt rèn luyện trên chiến trường thượng cổ lần này đã đặt dấu chấm hết tại đây."
"Biểu hiện của mọi người trong đợt rèn luyện rất tốt, có thể nói là tốt hơn những người trước rất nhiều!"
Bạch Liên thiên tôn vừa dứt lời thì đám đông đã phát ra những tiếng hoan hô vui sướng.
Hiển nhiên lời cổ vũ của Bạch Liên thiên tôn làm bọn họ thấy rất ấm lòng.
Đan Vũ thiên tôn bình tĩnh nói: "Kế tiếp, trưởng lão các phái sẽ ban thưởng cho đệ tử rèn luyện."
Dứt lời, bà nhìn sang Bạch Liên thiên tôn.
Bạch Liên thiên tôn khẽ gật đầu: "Người hạng nhất trong đợt rèn luyện lần này có thể nhận được linh khí cực phẩm của Thần Tiêu Thánh Địa - Tử Tiêu Kinh Thiên Chùy!"
"Người đó là... Thánh tử Thần Tiêu - Thẩm Thiên!"
Bà vừa nói hết câu thì các đệ tử Thần Tiêu đã hô vang khẩu hiệu.
"Đỉnh các tiên, ngạo thế gian, nỗ lực tu hành mỗi một ngày, theo sư huynh ắt thành tiên!"
"Đoàn đệ tử Thiên Quyến Thần Tiêu Thánh Địa cung thỉnh thánh tử sư huynh!"
Ầm!
Chín tấm lôi bạo phù đặc chế chợt nổ vang trên trời rồi phun ra khói lửa bảy màu trông rất tráng lệ.
Kiếm dài sau lưng hơn trăm đệ tử đồng loạt rời khỏi vỏ và không ngừng bay lượn trên không trung, hơn nữa lấp lóe ánh kiếm lạnh thấu xương.
Những thanh bảo kiếm xếp thành chữ "Thiên" giữa không trung và hạ hàng chục nghìn kiếm khí xuống, đúng là một cảnh tượng hùng tráng.
Đệ tử những tông môn khác đều mắt lóe sáng trước cảnh tượng ấy, anh hùng thực sự chính là như vậy!
Dưới ánh nhìn chờ mong của mọi người, cửa phòng của Thẩm Thiên ở cách đó không xa mở ra.
Một bóng dáng vàng rực rỡ xuất hiện trước mặt mọi người.
Hắn mặc Long Uyên Thánh Giáp năm màu, những dị tượng vạn kiếm hướng tông, ngũ lôi thần thú và còn nhiều hơn nữa ở phía sau khiến hắn trông oai hùng khác thường.
Quan trọng hơn, sau lưng hắn còn có một đôi cánh thần màu vàng đang phát ra thần quang vô tận.
Vào thời khắc này, Thẩm Thiên tôn quý như một vị thần hạ phàm khiến người ta không thể nhìn thẳng vào.
"Lão già mất nết, vì ông mà ta suýt thì lỡ điển lễ rồi."
Thẩm Thiên thầm nói móc trong lòng, đôi cánh thần màu vàng giúp hắn xoay 720 độ trên trời rồi hạ cánh vững vàng trước mặt Bạch Liên thiên tôn.
Đẹp trai quá thể đáng.
Bạch Liên thiên tôn nhìn Thẩm Thiên với vẻ vui mừng: "Con không phụ lòng mong đợi của thánh chủ sư huynh, làm tốt lắm."
Sau đó, Bạch Liên thiên tôn từ từ mở hộp và lấy ra một cây chùy tím to cỡ bàn tay, cuối cùng cười nói: "Tử Tiêu Kinh Thiên Chùy này là của con rồi đấy."
Thẩm Thiên mỉm cười nhận lấy Tử Tiêu Kinh Thiên Chùy, hắn có thể cảm nhận được năng lượng ẩn chứa trong nó còn mạnh mẽ hơn xa Tử Kim Chùy.
Đủ mạnh, đủ khỏe, đủ khí phách!
"Tạ sư thúc, con nhất định sẽ dùng cây chùy này bảo vệ Thần Tiêu!"
Thẩm Thiên bỗng nắm chặt lấy Tử Tiêu Kinh Thiên Chùy và rót một giọt máu vào trong nó.
Trong phút chốc, cây chùy bộc phát ra sấm sét màu tím đậm và phân bố khắp người Thẩm Thiên.
Chỉ trong chớp mắt, Tử Tiêu Kinh Thiên Chùy to ra gấp mấy trăm lần và trở thành một cây chùy thần dài hàng chục mét, đồng thời nó còn được bao phủ trong chất lỏng màu bạc.
Thẩm Thiên khẽ nhếch môi, đột nhiên đập về phía hư không ở bên cạnh.
Ầm!
Trong phút chốc, hư không nứt toác.
Khe hở không gian màu đen đáng sợ lan tràn và tỏa ra hơi thở khiến người ta khiếp đảm.
Đệ tử các tiên môn khác bỗng chốc ngây người trước cảnh tượng ấy.
Chùy phá hủy không gian!
Đây mới là thực lực chân chính của thánh tử Thần Tiêu Thẩm Thiên ư?
Hắn vừa đẹp trai vừa mạnh mẽ, nghe nói còn rất là hào phóng với đồng môn nữa, yêu yêu yêu!