Chương 361 Không lấy phần thưởng này được không? (3)
Đan Vũ thiên tôn liếc nhìn Thẩm Thiên với vẻ tán thưởng, sau đó đứng ra nói: "Người đứng thứ hai trong đợt rèn luyện có thể nhận được linh khí thượng phẩm của Dao Trì Thánh Địa - Huyền Linh Châu."
"Người đó là đệ tử chân truyền của Thần Tiêu Thánh Địa - Tần Vân Địch!"
Tần Vân Địch híp mắt, một nụ cười nhẹ nở trên gương mặt tinh xảo.
Ngoại trừ người bật hack như Thẩm Thiên ra thì hắn ta là người có ưu thế nhất trên chiến trường thượng cổ.
Dù sao cũng có hơn chục cây giáo âm dương phá yêu lơ lửng sau lưng hắn ta mà, về cơ bản thì mọi hung linh đều sẽ bị hắn ta đánh chết ngay tức khắc.
Hơn nửa tháng qua, Tần Vân Địch chăm luyện giáo nên hành hạ không ít hung linh, vì vậy thành tích của hắn ta rất là khả quan.
Huyền Linh Châu là linh khí thượng phẩm của Dao Trì Thánh Địa, sau khi được truyền pháp lực vào thì nó sẽ hình thành kết giới phòng ngự. Khả năng này bù đắp rất nhiều vào khuyết điểm không đủ năng lực phòng ngự của Tần Vân Địch.
Đối với Tần Vân Địch, phần thưởng này rất là thực dụng.
Đương nhiên phần thưởng của Tần Vân Địch vẫn kém hơn phần thưởng của Thẩm Thiên rất nhiều.
Lác đác vài tiếng hoan hô khá là có lệ, dẫu sao hắn ta cũng không phát nước thánh Niết Bàn.
Tiếp theo đó, trưởng lão động Đan Hà bước đến nói: "Đệ tử hạng ba có thể nhận được linh khí hạ phẩm của động Đan Hà - Hổ Phách Chu Mạt."
"Người đó là đệ tử chân truyền của Dao Trì Thánh Địa - Tiêu Linh!"
Thân là đại diện của Dao Trì Thánh Địa, Tiêu Linh sở hữu nguyên linh thể của Tiên Thiên nên sức mạnh không hề thua kém.
Thêm vào đó, nàng còn tu được "Khuy Thiên Linh kinh", am hiểu tìm linh đoạn mạch nên có thể nói là vào chiến trường thượng cổ như cá gặp nước vậy.
Tiêu Linh mong muốn trở nên mạnh mẽ nhanh hơn để được đứng bên Thẩm Thiên, thế nên nàng đã đạt được thành tích nổi bật vì vây giết không ít vong linh bằng cách lợi dụng địa hình đặc biệt trong lúc rèn luyện.
Hơn nữa, vì mặt mũi của Dao Trì Thánh Địa nên lúc bình chọn thành tích...
Do đó, hạng ba trong đợt rèn luyện thuộc về Tiêu Linh.
Hổ Phách Chu Mạt là linh khí hạ phẩm của động Đan Hà nên có giá trị không cao lắm.
Tuy nhiên, nó chung quy vẫn là một linh khí có giá trị nên Tiêu Linh cũng sẽ không ghét bỏ nó.
Suy cho cùng, so với hạng tư thì phần thưởng của hạng ba quá sức hoàn mỹ.
Tử Dương tôn giả chậm rãi bước ra khỏi nhóm trưởng lão, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.
Ông ta nhìn về phía Thẩm Ngạo, nghĩ thế nào cũng không hiểu làm cách nào mà đệ tử không nên thân của mình lại lấy được nhiều khung xương vong linh đến vậy.
Thậm chí hắn ta còn có nhiều hơn cả cô nhóc Dao Trì Thánh Địa kia nữa.
Rõ ràng tên đệ tử này chỉ vừa đột phá Trúc Cơ kỳ trước khi vào chiến trường thượng cổ thôi!
Có điều, tu vi của Thẩm Ngạo cũng tăng vượt bậc một cách đột ngột.
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, hắn ta đã đạt cảnh giới Trúc Cơ kỳ tột đỉnh với cơ sở vững chắc không gì bằng.
Tốc độ nhanh đến mức thái quá.
Chẳng lẽ đợt huấn luyện đặc biệt của sư huynh đã có hiệu quả rồi?
Ông ta chậm rãi nói: "Đệ tử hạng tư có thể đến động Thái Bạch học kiếm đạo tuyệt thế từ Trường Hà kiếm tôn trong ba tháng!"
"Người đó chính là đệ tử chân truyền của động Thái Bạch - Thẩm Ngạo."
Thẩm Ngạo?
Thẩm Ngạo vừa nghe đến tên mình thì ngớ ra ngay.
Cái quỷ gì thế? Làm gì mà bổn điện hạ hạng tư cho được? Bổn điện hạ lấy đâu ra hạng tư?
Thẩm Ngạo nhớ rõ mình chỉ giết một ít vong linh, người đi cùng còn giết nhiều hơn cả hắn ta cơ.
Có lầm hay không???
Bổn điện hạ có thể từ chối phần thưởng hạng tư không?
Cùng lúc đó bên nhóm đệ tử Thần Tiêu Thánh Địa, vài người có quỷ trong lòng lặng lẽ rúc đầu.
Một số người cảm thấy Thẩm Ngạo là ca ca ruột của thiên sư nên cần tạo quan hệ tốt.
Vì vậy, bọn họ bí mật bàn bạc rồi quyết định đưa hơn phân nửa thành tích của bản thân cho Thẩm Ngạo, qua đó giúp hắn ta lên hạng.
Dựa theo dự đoán của bọn họ, Thẩm Ngạo ít nhất sẽ xếp hạng hai hoặc hạng ba với thành tích này.
Nào ngờ kết quả là kế hoạch không theo kịp thay đổi.
Hình như là tạo nghiệp chướng rồi!
Nghi thức trao giải tiến hành đâu vào đấy.
Từng thánh địa, động và phúc địa đều lấy báu vật quý giá ra.
Hai mươi vị thiên kiêu đều nhận được phần thưởng có giá trị nên ai nấy đều tươi cười.
Đương nhiên là phải bỏ qua một vị thiếu niên đến từ nước Đại Viêm đang có vẻ rối rắm và khóc không ra nước mắt.
"Thập Tam đệ, đệ thấy ta có thể đến Thần Tiêu Thánh Địa bọn đệ giao lưu học hỏi một thời gian không?"
Biểu cảm trên gương mặt khổ sở của Thẩm Ngạo rất là đặc sắc.
Không còn cách nào khác, tuy rằng hành vi rỉa đệ đệ hơi mất mặt thật, nhưng ai bảo hắn thơm quá làm chi!
Rõ ràng hắn ta có thể ké cơ duyên của Thập Tam đệ và cất cánh nhanh như tên lửa một cách dễ dàng.
Thẩm Ngạo đâu phải là kẻ ngu, cần gì phải quay về huấn luyện đặc biệt với lão gia hỏa Trường Hà kiếm tôn kia?
Hắn ta không phải kẻ thích bị ngược đãi!
Thẩm Thiên không khỏi ngẩn ra khi thấy dáng vẻ đáng thương của Thẩm Ngạo.
Hắn chưa từng được Trường Hà kiếm tôn huấn luyện, cũng chẳng lăn lộn chung với Lý Vân Phong mỗi ngày như bọn Tống chưởng quầy và Lưu Thái Ất nên không biết tin đồn trong Đông Hoang.
Do vậy, hắn không biết truyền thuyết cấm về Trường Hà kiếm tôn trong động Thái Bạch.
Tuy nhiên, hắn nhớ sức mạnh của phân thân kiếm đạo của Trường Hà kiếm tôn mà mình từng nhìn thấy tại cung Vị Ương nước Đại Viêm đã chạm đến cửa Hóa Thần rồi.
Qua đó, có thể tưởng tượng tu vi của Trường Hà kiếm tôn thật sự là cực kỳ mạnh.
Nếu không vì Lý Liên Nhi thì Thẩm Thiên cũng muốn đến động Thái Bạch học kiếm với Trường Hà kiếm tôn.
Dù sao Trường Hà kiếm tôn cũng không tự đồn thổi mình sở hữu kiếm pháp đệ nhất Đông Hoang trong suốt ba nghìn năm qua, đó là do mọi người cùng đồng thuận mà ra.
Thánh chủ Thần Tiêu Trương Long Uyên cũng am hiểu kiếm pháp, thậm chí tu vi còn cao hơn Trường Hà kiếm tôn một bậc. Tuy nhiên, lôi pháp mới là thứ ông giỏi nhất.
Chỉ tính riêng kiếm thuật thì Trường Hà kiếm tôn Diệp Thương Lan mới là nhân vật tiêu biểu tại Đông Hoang!
Thẩm Thiên có Thiên Kiếm Thần Thể nên rất tò mò về kiếm của ông ta.