← Quay lại trang sách

Chương 377 Côn pháp của Bích Liên Thiên tôn

Vốn cứ tưởng mình ngưng tụ thành công Cửu Chuyển Kim Đan thì dù sao cũng được coi là thiên kiêu đỉnh cấp.

Không ngờ ngay cả Hoang Thạch đế quân lúc năm sáu tuổi cũng chẳng thể đánh lại, Phương Thường ta làm Đại sư huynh Tiêu Tĩnh đúng là uổng phí rồi.

“Phương mỗ, Phương mỗ vẫn nên chọn thiên kiêu năm sao luyện tay một chút trước đã.”

Vị hán tử cao lớn thô kệch này xoa xoa đôi mắt cay xè, lựa chọn khuất phục trước hiện thực.

Đặt cược gấp đôi hắn ta thật sự không chơi nổi!

Diệp Kình Thương ở trên tầng bảy Chiến Thần Tháp thấy Phương Thường không mắc câu thì không khỏi âm thầm khinh bỉ: Hừ, người hâm mộ giả!

Ngay cả bỏ tiền ra cho thần tượng mà cũng không chịu thì là người hâm mộ cái quái gì? Hâm mộ bằng miệng không không biết xấu hổ à?

Khiêu chiến thiên kiêu năm sao? Được, bổn tọa sẽ cho ngươi một sắp xếp rất thú vị.

“Được, đang ghép thiên kiêu năm sao...”

“Ghép thành công, đánh cược bắt đầu!”

Ánh sáng trên lôi đài Chiến Thần thu liễm lại, một vị thanh niên tầm hai mươi mấy tuổi xuất hiện trước mặt Phương Thường.

Thanh niên này người đeo trường côn, toàn thân bao phủ trong lôi quang kim sắc sáng chói, khí diễm ngập trời.

Phương Thường nhìn xuyên qua lôi quang chiếu rọi kia thì thấy một gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

“A, là hình chiếu của Bích Liên sư bá?”

Trên mặt Phương Thường không khỏi lộ ra tia kích động: “Số mình khá may mắn đấy chứ!”

“Nếu có thể ghi lại hình ảnh đánh cho sư bá tê liệt trên lôi đài này cho sư tôn xem, chắc chắn sư tôn sẽ rất vui.”

“Nói không chừng sau này sẽ không còn bắt ta phải chém môn quy giới luật nữa, tuy nhiên... Sư bá không phải chỉ biết thể thuật, không biết lôi pháp sao!”

“Sao sư bá trước mặt trên người lại mang theo Thần Lôi kim sắc, hơn nữa khí tức còn quen thuộc như vậy.”

Bỗng nhiên, Phương Thường liếc mắt nhìn sang bia Chiến Thần bên cạnh, nhìn vị trí thứ năm trên đó.

Đợi đợi đợi một lát, sao tên của Bích Liên sư bá lại ở vị trí thứ năm?

Nên biết ngay cả sư tôn cũng không thể tiến vào năm vị trí đầu!

Không hay rồi!!!

Một dự cảm không may dày đặc xông thẳng lên đầu.

Và lúc này thanh niên đối diện đã lấy trường côn kim sắc sau lưng xuống.

“Trời không sinh Sở Long Hà ta, côn đạo vạn cổ như đêm dài! Dưới trường côn của bổn thiên kiêu, hãy run rẩy và rên rỉ đi!”

Lôi quang lép bép ngoài cơ thể thanh niên lấp lóe, ngưng tụ thành chiến giáp sáng chói.

Bóng dáng của gã trong chốc lát đã biến mất rồi một giây sau xuất hiện ngạo nghễ trên đỉnh đầu Phương Thường, thần côn kim sắc bổ xuống.

“Hãy xem Định Hải Như Ý Côn của ta đây: Trực Đảo Hoàng Long!”

Ầm!

Trong hư không bỗng dưng vang lên tiếng rồng ngâm, một con Thần Long kim sắc từ trong trường côn bắn ra, giương nanh múa vuốt đánh về phía Phương Thường.

Khí thế của nó rất mạnh mẽ, thậm chí khiến Phương Thường cảm thấy mình như đang đối mặt với rồng thật, toàn thân trên dưới đều đang bị áp chế.

Thực lực Sở Long Hà vượt xa dự đoán của Phương Thường, sư bá hồi trẻ lại mạnh đến như vậy.

Xích diễm Long thương liên tục nở ra ba đóa thương hoa, miễn cưỡng ngăn một côn này lại.

Lúc này hình chiếu của Sở Long Hà đã vung vẩy thần côn phát ra từng đợt tấn công mới.

Côn ảnh vô tận trút xuống.

“Nhất Trụ Kình Thiên, Định Hải Như Ý Côn!”

“Trực Đảo Hoàng Long, Định Hải Như Ý Côn!”

“Phiên Giang Đảo Hải, Định Hải Như Ý Côn!”

“Hoành Tảo Thiên Quân, Định Hải Như Ý Côn!”

“Nhất Dĩ Quán Chi, Định Hải Như Ý Côn!”

Thần côn hoàng kim trong tay hình chiếu phát huy sức mạnh khiến mọi người chấn động.

Hết chiêu này tiếp nối chiêu khác, trường côn linh hoạt và hữu lực.

Mỗi một đợt tấn công đều khiến Phương Thường như gặp phải trọng kích, xung quanh run rẩy dữ dội, hổ khẩu cầm Xích Diễm Long Thương lúc này đã hơi bị rách ra.

“Thiên kiêu trẻ tuổi, cố lên nào! Chênh lệch giữa ngươi và Sở Long Hà không phải không thể vượt qua!”

“Chỉ cần thắng được người trước mặt ngài sẽ có cơ hội lựa chọn một truyền thừa mình muốn trong Chiến Thần tháp rời đi.”

“Định Hải Như Ý Côn này là truyền thừa cấp năm sao trong Chiến Thần tháp, chỉ cần ngài chiến thắng được hình chiếu thiên kiêu này thì sẽ có tư cách nhận được nó.

Nghe Tháp Linh cổ vũ, Phương Thường cảm thấy toàn thân ấm áp, toàn thân trên dưới đều nảy sinh chiến ý mới.

Hắn ta chống lại côn kích như mưa to gió lớn của sư bá trẻ tuổi trước mặt, cầm thương tiếp tục kiên trì.

Sau đó... Bị đánh thảm hại hơn!

Diệp Kình Thương ở tầng bảy Chiến Thần tháp nhìn thấy cảnh này trên mặt nở nụ cười nhạt.

Cho dù bị đánh đến mức chật vật không chịu nổi, vẫn kiên trì không từ bỏ.

Đây chính là thanh xuân sao? Đúng là khiến người ta cảm động!

Lúc này nếu có ít hạt dưa và đậu phộng thì tốt quá!

Haizz, không biết giờ Thiên nhi đang làm gì.

Diệp Kình Thương vuốt vuốt râu, thẳng thắn mà nói ông chẳng hề có hứng thú gì với hầu hết thiên kiêu của giới này, vì những thiên kiêu này nếu đặt ở Tiên giới thì thật sự cũng chẳng phải quá mức xuất sắc.

Đối với Diệp Kình Thương mà nói, coi họ chiến đấu chẳng qua chỉ có thể giúp ông tiêu khiển mà thôi.

Thậm chí với Diệp Kình Thương mà nói, trong vạn năm qua số thiên kiêu phàm thế khiến ông coi trọng tính ra không quá một bàn tay.

Trong số đó, Thẩm Thiên dáng dấp anh tuấn giống ông thời trẻ dĩ nhiên là đối tượng chú ý trọng điểm.

Diệp Kình Thương ung dung thở dài, Thiên nhi vừa vắng mặt một canh giờ mà đã thấy nhớ hắn rồi.

...

Hắt xì!

Thần Tiêu Vạn Kiếp cốc đột nhiên vang lên tiếng hắt xì.

Nơi này là khu vực thần ký nhất, cũng là khu vực trọng tâm nhất trong Thần Tiêu thánh địa.

Trong vùng thung lũng này quanh năm thường có lôi đình đánh xuống, tuy phần lớn đều là phàm lôi bình thường nhưng nếu may mắn thì cũng có thể gặp được Thần Lôi dị chủng hiếm thấy, thậm chí là Ngũ Hành Thần Lôi hay Hỗn Nguyên Thần Lôi trong truyền thuyết.

Năm đó khi Trương Long Uyên còn là đệ tử chân truyền đã từng thu hoạch được một sợi bản nguyên Hỗn Nguyên Thần Lôi ở đây.

Nếu không phải thế, ông rất khó có thể luyện được Tiểu Ngũ Hành Hỗn Nguyên Lôi Thần Thể trong lúc “Dùng Thân Hóa Kiếp” bị thất truyền, chuyện này rất khó thực hiện được.

Tuy nhiên hôm nay Trương Long Uyên đưa Thẩm Thiên đến Thần Tiêu Vạn Kiếp cốc không phải để tìm Thần Lôi dị chủng mà vì một chuyện quan trọng khác.

Chuyện liên quan tới Thánh giả Tà Linh giáo!