Chương 403 Cơ duyên đến Diệp Kình Thương cũng rung động (1)
Đan Vũ thiên tôn mạnh nhất trong ba vị thiên tôn, lúc này bà cầm Dao Thai Kính và đi ở phía trước đội ngũ.
Dao Thai Kính không chỉ là pháp bảo có thể phóng thần quang tấn công mà còn có năng lực điều tra tuyệt cao.
Rất ít kẻ địch có thể ẩn nấp trong phạm vi bao phủ của Dao Thai Kính.
Việc được các sư thúc bảo bọc đúng là có cảm giác an toàn!
...
Đội ngũ nhanh chóng lên đường thêm khoảng nghìn dặm rồi dừng lại trước một con sông.
Nước sông màu vàng như có rất nhiều đất vàng trộn lẫn vào, hơn nữa trông nước chảy như bùn đang nhúc nhích vậy.
Cảnh tượng ấy làm người xem thấy bất an.
"Thiên tôn, nơi này có một con cây cầu nhỏ và... một tấm bia cổ."
Đúng lúc này, có người tìm thấy một cây cầu đá nhỏ ở phía hạ lưu sông nên mọi người vội vàng chạy đến.
Cây cầu được làm từ đá đen và tỏa ra hơi thở âm u đến mức người nhìn thấy lạnh sống lưng.
Thẩm Thiên hướng mắt về phía bia cổ rồi phát hiện trên mặt bia được khắc bốn chữ vừa mạnh vừa to - U Minh giới nhỏ.
Dường như bốn chữ này đang ẩn chứa ma lực sâu đậm, bởi nó không ngừng lôi kéo linh hồn con người xuống dưới như vòng xoáy vậy.
Vù!
Năng lượng thần bí tỏa ra từ Luân Hồi Tịnh Thổ trong cơ thể Thẩm Thiên xua tan cảm giác quỷ quái ấy.
Hắn xoay đầu đi thật mạnh và nhìn về phía con sông, kế đó nhìn thấy nước sông phát sinh thay đổi kỳ lạ.
Nước sông vàng như đất đã biến thành màu máu vàng như thể nước bùn pha với rất nhiều máu.
Điều làm người ta sởn tóc gáy là những cái xác bỗng dưng nổi lên trên mặt sông vàng rồi xuôi theo dòng như bèo nước.
Tình cảnh ấy làm người ta không kiềm được liên tưởng đến một từ cấm - Hoàng Tuyền.
Ở hai bên trái phải của chữ "U Minh giới nhỏ" trên mặt bia cổ thình lình xuất hiện hai hàng chữ nhỏ hơn.
Hàng chữ nhỏ bên trái là sông Vong Xuyên nhỏ, còn hàng chữ bên phải là cầu Nại Hà nhỏ!
"Vô Sinh Pháp Vương, bọn Bạch Liên thiên tôn đã đến sông Vong Xuyên nhỏ rồi."
"Không sao, đất ở khu vực đó rất là phức tạp, ta đã bày ảo trận đủ để bao vây bọn họ một ngày."
"Nhưng Pháp Vương à, bọn họ đã qua cầu rồi."
"???"
...
Tại bờ sông Vong Xuyên trước cầu Nại Hà, mọi người mở đôi mắt hoảng sợ ra.
Đúng vậy, bọn họ trúng chiêu rồi!
Sông Vong Xuyên, cầu Nại Hà, thậm chí cả bia U Minh giới đều là một bộ phận của ảo trận được bố trí bởi một siêu cấp cao thủ.
Mọi người đã rơi vào ảo trận, một ảo giác không bến bờ, trước cả khi đến sông Vong Xuyên.
Trên thực tế, do Thẩm Thiên nhìn thấy cảnh tượng này từ quang hoàn trên đỉnh đầu của Xích Liên thiên tôn trước đó nên đã chuẩn bị vận dụng Lục Đạo Luân Hồi Bàn loại bỏ ảo giác, bằng không có lẽ đến chính hắn cũng sẽ rơi vào ảo cảnh này.
Trong hình ảnh cơ duyên của Xích Liên thiên tôn, bà phải tốn tròn một ngày một đêm mới thoát khỏi ảo trận này.
Khi đó, hơn phân nửa trong số mấy trăm vị cao thủ tiên môn đi theo bà đều đã bị ảo giác lấy mất linh hồn.
Xác thịt và linh hồn của bọn họ đều rơi vào trong sông Vong Xuyên nhỏ và trở thành chất dinh dưỡng cho nó.
Nhìn từ một góc độ nào đó thì Thẩm Thiên đã cứu bọn họ!
"Thánh tử Thẩm Thiên, may mà có ngài!"
"Không ngờ đạo tâm của thánh tử Thẩm Thiên lại vững chắc đến nỗi bỏ qua ảo trận này."
"Tiểu đệ vốn không tin mấy tin đồn thánh tử là thiên kiêu bát tinh vô thượng, có điều bây giờ tiểu đệ phục rồi!"
"Ơn cứu mạng của thánh tử cả đời khó quên, bổn tôn có một đứa con gái xinh đẹp như hoa cũng vừa tròn hai mươi tám, nguyện được làm tỳ nữ hầu hạ thánh tử."
"Ngươi mơ đẹp quá đấy, đứa con gái trông như bí đỏ thành tinh của ngươi mà có tư cách hầu hạ thánh tử à?"
"Thánh tử, chọn con gái của bổn tôn đi! Con bé có huyết thống hồ yêu đó!"
Nói cái gì thế này!
Bàn chuyện tặng con gái trong tình cảnh đầy nguy cơ và nghiêm túc thế này mà được hả?
Chẳng phải các ngươi nên chờ mọi người về rồi lén lút đến thăm bổn thánh tử, sau đó âm thầm đưa con gái qua à?
Ai nấy cũng đều không biết làm người mà!
Haiz, đột nhiên thấy nhớ bọn lão Tống quá!
"Yên lặng hết đi, ắt hẳn nơi này là cấm địa nòng cốt thật sự của Thất Sát điện Tà Linh giáo."
Đan Vũ thiên tôn nhìn chăm chú vào vào nước sông pha lẫn giữa màu máu và màu vàng: "Bổn tôn từng học một ít kỹ năng tìm linh đoạn mạch với Thần Thủy linh tôn."
"Hướng núi ở đây vốn đặc thù, sau này lại được cao nhân tràng vực cải tạo thành "U Minh Hoàng Tuyền Vực" cực kỳ đặc biệt và quỷ quái."
Bà rút xuyên vân lôi ra khỏi lồng ngực rồi phóng thẳng lên trời: "Để đảm bảo không có sơ hở, chúng ta vẫn nên thông báo cho phía thánh chủ!"
Xích Liên thiên tôn cầm quan đao Xích Diễm nói: "Tràng vực và ảo trận này hơi kỳ quái, có điều nó còn chưa đủ để uy hiếp thiên tôn."
"Các ngươi ở lại đây chờ viện trợ từ những tổ khác, bổn tôn qua cầu dò đường trước."
Dứt lời, Xích Liên thiên tôn hung hăng đi sang bờ bên kia của cầu Nại Hà.
Thông thường, mỗi khi gặp được tràng vực, bí cảnh hay tiểu thế giới đặc biệt thì cần phải phái một người ra dò đường để tránh gặp phải những mối hiểm họa chết chắc như hư không thác loạn, kết quả mọi người đều ôm nhau chết chung.
Có điều việc Xích Liên thiên tôn xung phong dò đường cũng hiếm thấy.
"Sư tỷ vẫn không chịu ngồi yên như cũ." Bạch Liên thiên tôn dở khóc dở cười: "Đan Vũ sư tỷ, chúng ta cũng đi theo hỗ trợ sư tỷ đi!"
Đan Vũ thiên tôn suy nghĩ một lát rồi nói: "Bổn tôn từng đọc một ít về tràng vực, để bổn tôn đi cùng là được, Bạch Liên sư muội nên ở lại đây đi!"
"Suy cho cùng, nếu những tôn giả và chân nhân này không được thiên tôn che chở thì e là sẽ gặp phải nguy hiểm nếu thiên tôn Tà Linh giáo tập kích."
Bạch Liên thiên tôn nghĩ lại cũng đúng, sự an toàn của Xích Liên sư tỷ quan trọng nhưng những đệ tử khác cũng không kém hơn.