← Quay lại trang sách

Chương 404 Cơ duyên đến Diệp Kình Thương cũng rung động (2)

Đặc biệt là Thiên nhi. Nếu như những người khác bị tiêu diệt thì các thánh địa lớn cũng chỉ tổn thương nguyên khí mà thôi.

Tuy nhiên, nếu Thiên nhi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì Thần Tiêu Thánh Địa không chỉ bị thương nguyên khí mà còn mất đi cơ hội phục hưng nữa.

"Đan Vũ sư tỷ nói có lý, vậy xin hãy cẩn thận."

Thẩm Thiên tiến lên trước một bước và nói: "Đệ tử cũng đi cùng với Xích Liên sư thúc nhé! Nếu gặp phải ảo cảnh thì cũng có thể chăm sóc cho nhau."

"Không được!"

Bạch Liên thiên tôn bật thốt ra mà không cần suy nghĩ: "Trong đó quá nguy hiểm, nếu con xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì thì dù phá hủy cả Thất Sát điện cũng không thể bù đắp được tổn thất cho bổn môn!"

Thẩm Thiên mỉm cười rút Thánh Tử Lệnh ra: "Bạch Liên sư thúc yên tâm, trong Thánh Tử Lệnh này có sức mạnh mà sư tôn phong ấn vào, sẽ không sao đâu."

"Huống hồ đệ tử cũng có nắm chắc trong lòng, chỉ cần không bị thánh giả Tà Linh giáo đánh lén thì không gì hại được đệ tử!"

Chỉ cần không bị thánh giả Tà Linh giáo đánh lén thì không gì hại được Thẩm Thiên ư?

Thật là tự tin, thật là khí phách!

Những tiên tử trẻ tuổi nhìn dáng vẻ mặc Long Uyên Thánh Giáp đầy khí phách của Thẩm Thiên với ánh mắt dần ngây dại.

Thần Tiêu thánh tử quả là anh hùng không biết sợ!

Nhưng bọn họ không biết Thẩm Thiên đang cò kè mặc cả với một giọng nói khác trong đầu.

"Tiền bối, ta nhất định phải vào đó sao? Thật sự không có nguy hiểm chứ?"

Chiến Thần Lệnh trong lòng Thẩm Thiên tỏa ra ánh sáng nhạt đến mức gần như không thấy: "Sợ gì, ông ngoại nuôi ở đây che chở cho ngươi đây! Nếu có gì gây nguy hiểm đến tính mạng của ngươi thì ta sẽ ném tháp Chiến Thần cứu giúp!"

Giọng nói của Diệp Kình Thương trở nên hưng phấn: "Hiếm thấy, hiếm thấy quá! Không ngờ ở nơi hoang vu hẻo lánh này lại có thứ tốt như vậy!"

"Tên nhóc nhà ngươi may mắn rồi! Đừng do dự nữa, mau lên đi!"

Thứ tốt?

Thẩm Thiên không rõ tại sao Diệp Kình Thương có thể vui mừng đến thế.

Hình như cơ duyên mà hắn nhìn thấy trên đầu Xích Liên thiên tôn và Đan Vũ thiên tôn cũng không tính là kinh thiên động địa mà!

Bỏ đi, nếu ông già này đảm bảo sẽ không có chuyện thì cứ thử xem sao!

Cùng lắm là bổn thánh tử sẽ thu hồi tất cả hơi thở và chui xuống đất nếu gặp phải nguy hiểm thật.

Hắn không tin người có nhiều lá bài tẩy như mình sẽ bị giết ngay tức khắc.

Nghĩ đến đây, Thẩm Thiên dần can đảm hơn: "Sư thúc, để đệ tử đi cho!"

Bạch Liên thiên tôn thấy Thẩm Thiên kiên trì nên cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Cũng được, dù sao thánh chủ sư huynh cũng đã nói rằng Thiên nhi là đứa con số mệnh được Thiên Đạo để ý.

Chắc hẳn đứa con số mệnh sẽ không gặp phải nguy hiểm khi lạc vào bí cảnh nhỉ! Nói không chừng hắn còn có thể chăm sóc cho bọn Xích Liên sư tỷ nữa.

Suy cho cùng, Thẩm Thiên cũng là người thoát khỏi ảo cảnh được bố trí ở đầu cầu Nại Hà trước rồi mới đánh thức bọn họ.

"Cũng được, vậy Thiên nhi nhớ phải theo sát sau lưng Xích Liên sư tỷ và Đan Vũ, tuyệt đối đừng mạo hiểm."

Sau khi nghe những lời căn dặn ân cần như mẹ già của Bạch Liên thiên tôn, Thẩm Thiên bước qua cầu Nại Hà.

Lúc hắn cùng Đan Vũ thiên tôn và Xích Liên thiên tôn đặt chân đến bờ bên kia của cầu thì cảnh tượng trước mắt thay đổi ngay lập tức.

Bọn họ quay đầu rồi phát hiện cây cầu mình vừa đi qua đã biến mất, cả trước lẫn sau đều là một con đường bùn vàng lầy lội, những đóa hoa màu đỏ phủ kín hai bên đường.

Đó là một loại hoa kỳ lạ không có lá và đỏ tươi như máu, hướng mắt nhìn ra xa sẽ thấy cả một biển đỏ.

Ngoài con đường nhỏ quanh co lầy lội ra thì trong tầm mắt gần như toàn là loài hoa này.

Chúng tùy ý nở rộ như máu tựa lửa.

Ánh mắt của Đan Vũ thiên tôn dần trở nên nghiêm túc: "Đường Hoàng Tuyền, hoa Bỉ Ngạn!"

"Rốt cuộc vị cao thủ tràng vực này muốn làm gì?"

Thẩm Thiên hơi sở hãi với hình ảnh trước mắt.

Tuy rằng Thẩm Thiên đã nhìn thấy cảnh tượng này từ hình ảnh cơ duyên của Xích Liên thiên tôn, nhưng cảm giác khi xem phim 2D khác với phim 3D, mà phim 3D lại càng khác với phim VR.

Lúc Thẩm Thiên đứng trong tràng vực quỷ quái này thì cả người lại sinh ra cảm giác không rét mà run như đang bị ai đó rình mò vậy.

Thẩm Thiên lặng lẽ siết chặt Thánh Tử Lệnh trên tay trái để đảm bảo có thể phóng sức mạnh của thánh chủ ra bảo vệ bản thân mọi lúc.

Cùng lúc đó, năng lượng phệ tiên đằng trong cơ thể hắn cũng đang trong trạng thái kích hoạt.

Một khi hắn đối mặt với nguy hiểm không tài nào chống cự thì hàng loạt năng lực phòng ngự sẽ được phóng ra ngoài, chính hắn cũng chui sâu xuống dưới nền đất.

Đừng hỏi còn Xích Liên thiên tôn và Đan Vũ thiên tôn thì sao, người ta là thiên tôn hàng đầu đó, nếu cả hai cùng hợp sức thì đến thánh nhân cũng bị kìm chân một lúc.

Nếu Thẩm Thiên đứng ở bên cạnh thì hai vị sư thúc sẽ bó tay bó chân vì sợ ngộ thương mình thôi.

Nói không chừng hắn còn bị đối phương bắt lấy để uy hiếp Xích Liên thiên tôn và Bạch Liên thiên tôn.

Chi bằng hắn tạm thoát thân trước và đợi cứu viện mạnh mẽ đến, núi xanh còn thì lo gì không có củi đốt.

Khụ khụ, tất nhiên không phải do hắn nhát, tuyệt đối không phải!

Đương nhiên đây chỉ là lựa chọn phòng khi gặp phải cảnh khó, theo lý thì sẽ không xui xẻo như vậy.

Sau khi luân phiên giúp người ta đạt được cơ duyên, quang hoàn trên đỉnh đầu Thẩm Thiên đã đỏ thẫm, chỉ còn lại ột chút ít đốm xanh lục thôi.

Hiện giờ Thẩm Thiên cũng được xem như đứa con số mệnh phiên bản thấp, mạo hiểm thì vẫn có một chút ít phấn khích.

Ba người tiếp tục đi vào sâu bên trong dọc theo con đường Hoàng Tuyền lầy lội.

Đúng lúc này, tràng hạt trong ngực Thẩm Thiên run lên.

Giọng nói có vẻ vui sướng của Cửu nhi vang lên trong đầu Thẩm Thiên: "Chủ nhân, âm khí thật là tinh khiết!"

"Ồ, đây là đâu? Đây... Chẳng lẽ đây là đường Hoàng Tuyền, hoa Bỉ Ngạn trong truyền thuyết? Ô ô, lẽ nào chủ nhân đã chết rồi sao?"

Thẩm Thiên: "???"