Chương 406 A Di Đà Phật, bần tăng gặp quỷ!!! (2)
Ý nghĩ giận dữ" mãnh liệt không gì bằng chợt sinh ra trong lòng Thẩm Thiên, khiến Thẩm Thiên muốn hủy diệt tất cả sinh vật trước mắt.
Chẳng qua ý nghĩ ấy đến nhanh mà đi còn nhanh hơn.
Lục Đạo Luân Hồi Bàn trong cơ thể Thẩm Thiên chỉ khẽ xoay tròn mà tất cả tâm trạng tiêu cực trong hắn đều đã biến mất.
Thứ còn lại đang bị thân thể Thẩm Thiên điên cuồng hấp thu là năng lượng thuộc tính lửa thuần túy.
Một sức mạnh thuộc tính lửa hoàn toàn mới tràn vào tâm mạch của hắn.
Nó dung hợp với Nam Minh Ly Hỏa, tuy rằng phẩm chất bổn nguyên của nó không cao bằng Nam Minh Ly Hỏa nhưng lại có điều kỳ diệu riêng.
Thẩm Thiên có thể mơ hồ cảm nhận được Nam Minh Ly Hỏa đang từ từ lột xác, sức mạnh nhịp tim của mình cũng lớn hơn trước kia!
Thẩm Thiên cảm nhận được lợi ích từ việc hấp thu nghiệp hỏa nên tiếp tục bước lên bậc thang cao hơn.
Mỗi lần hắn lên thêm một bậc là nồng độ nghiệp hỏa lại càng cao hơn một bậc, cảm giác thoải mái mà nó mang lại cũng càng mãnh liệt hơn.
Thẩm Thiên có thể cảm nhận cơ thể của mình đang lột xác, bức tường cảnh giới vốn cần một khoảng thời gian để đột phá cũng đổ sụp.
Lớp màng kia phá rồi!
Thẩm Thiên phát ra vầng sáng vàng rực rỡ.
Hắn bước vào Kim Thân hai vòng như nước chảy thành sông, hơn nữa nó vẫn còn đang củng cố cơ sở với tốc độ thật nhanh.
Mười bậc, hai mươi bậc, ba mươi bậc...
Bảy mươi bậc, tám mươi bậc, chín mươi bậc...
Không lâu sau, Thẩm Thiên đã leo lên tế đàn nghiệp hỏa và ngồi xếp bằng trên đó.
Lục Đạo Luân Hồi Bàn trong cơ thể hắn vận chuyển với tốc độ nhanh chưa từng có, đồng thời điên cuồng cắn nuốt nghiệp hỏa trên tế đàn.
Hỏa sinh thổ, đặc biệt là nghiệp hỏa gặp được đất luân hồi, phải nói là như chuột gặp phải mèo.
Tất cả ngọn lửa nghiệp hỏa trên tế đàn đều vọt về phía Thẩm Thiên với tốc độ điên cuồng mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Thậm chí tế đàn cũng bắt đầu xuất hiện những vết rạn và nhanh chóng lan rộng ra, cuối cùng...
Những vết rạn ấy lan ra bề mặt toàn bộ tế đàn, hơn nữa kéo nhâu nổ tung.
Tế đàn nghiệp hỏa hao hết năng lượng nên hóa thành bột mịn.
Đinh!
Thẩm Thiên đang chìm đắm trong sự vui vẻ như sóng cả mãnh liệt cuộn trào thì bỗng cảm thấy cơ thể nhẹ hẫng đi.
Cơ thể hắn rơi từ độ cao hơn trăm mét xuống, sau đó nện mông xuống đất và để lại một cái hố to.
"Chuyện gì vậy? Sao lại mất tiêu rồi?"
Thẩm Thiên ngơ ngác mở mắt, vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn.
Thêm chút nữa đi, sau này không ăn được thì sao!
Hắn sắp chạm đến lớp màng của Kim Thân ba vòng rồi, chỉ cần thêm chút nghiệp hỏa rèn luyện sức lực là có thể đâm rách nó.
Thẩm Thiên xoay người nhìn Nghiệp Hỏa Hồng Liên đang trong quá trình sinh ra cánh hoa bát phẩm, kế đó nhếch môi cười: "Hoa đỏ à, hay là ngươi cho ta một chút nhé?"
Nghiệp Hỏa Hồng Liên run rẩy kịch liệt, vội vàng bay ngược về phía Xích Liên thiên tôn và run lẩy bẩy.
Cái quỷ gì vậy? Người trẻ tuổi này thật là đáng sợ!
Bổn hoa cần hấp thu nghiệp hỏa từng chút một, thế mà cái tên này lại hấp thu nghiệp hỏa như thể gỡ đầu ra cho nó chui thẳng vào dạ dày vậy.
Không sợ ăn không tiêu rồi tiêu hóa kém à? Tế đàn này có nhiều nghiệp hỏa, bổn hoa chỉ ăn một, hai phần mười mà đã thấy nghẹn rồi.
Ấy thế mà cái tên này thì hay rồi, không chỉ hút sạch toàn bộ năng lượng trên tế đàn mà còn cảm thấy chưa no sao?
Hắn còn kêu bổn hoa cho hắn một chút? Bổn hoa không phải người nhưng ngươi thì đích thị là chó đó!
...
Cùng lúc đó tại một nơi trong cổ quốc vô lượng.
"Vô Sinh Pháp Vương, nhóm Xích Liên thiên tôn đã đến tế đàn nghiệp hỏa."
"Không sao, mặc dù Xích Liên thiên tôn có Nghiệp Hỏa Hồng Liên cũng chỉ có thể hấp thu hai phần mười nghiệp hỏa thôi, hơn nữa còn cần tối thiểu là hai giờ để tiêu hóa. Lúc đó mưu tính của bần tăng đã thành công từ lâu rồi."
"Nhưng Pháp Vương à, nghiệp hỏa trên tế đàn mất hết ráo, ngay cả tế đàn cũng sụp rồi."
"???!!!"
"Không... Không sao hết, không sao cả, bần tăng đã phong ấn vật báu đó trong trận pháp mà không ai có thể giải được!"
...
Sau khi hút sạch tế đàn nghiệp hỏa, Thẩm Thiên có thể cảm nhận rõ sức mạnh tinh huyết trong cơ thể mình đã trở nên mạnh hơn trước.
Nếu như Nam Minh Ly Hỏa đại diện cho ngọn lửa dương cương thì nghiệp hỏa địa ngục đại diện cho ngọn lửa âm nhu, cả hai đều có điểm huyền diệu của mình.
Khi dung hợp, hai loại lửa không chỉ không phát sinh xung đột mà trái lại còn lăn lộn bên nhau trong nháy mắt như củi đốt gặp lửa to, nàng cặn bã gặp chàng bắt cá vậy.
Hình như ngọn lửa mới ra đời còn mạnh hơn trước đây nữa!
Kim Thân của Thẩm Thiên cũng trở nên không thể bị vấy bẩn sau khi hấp thu đủ năng lượng.
Hắn cảm giác mình cách Kim Thân ba vòng không bao xa nữa, ngoài ra sức mạnh khổng lồ trong cơ thể mình không chỉ nằm trong phạm vi ba vòng.
Sức mạnh còn chưa được hắn hấp thu hết đang tiềm tàng trong cơ thể, hắn cần thời gian lẳng lặng khai thác mới nắm giữ được.
"Làm không tệ!"
Diệp Kình Thương vui mừng nói trong đầu Thẩm Thiên: "Tiếp tục đi! Thứ tốt cũng sắp xuất hiện rồi!"
Thẩm Thiên gật đầu, đi theo sau Xích Liên thiên tôn và Đan Vũ thiên tôn.
Ba người để lại dấu hiệu đặc biệt ở ven đường cho những tu sĩ tiên môn khác biết rồi tiếp tục đi trên con đường Hoàng Tuyền.
Bọn họ đi thêm mấy trăm dặm, rốt cuộc cũng đến cuối đường.
Trước mặt là biển hoa Bỉ Ngạn vô biên giới, ở giữa biển hoa có một cung điện màu đen đậm.
Cung điện này trông lạnh lẽo nhưng cửa lại là màu đỏ tươi, nhìn như một cái miệng máu to có thể cắn nuốt tất cả những kẻ vào đó vậy.
Một tấm bia cổ được dựng ở phía trước cung điện, trên mặt bia có khắc bốn chữ to - U Minh điện nhỏ!
"Nếu ta đoán không lầm thì cung điện này ắt là khu vực nòng cốt của U Minh Hoàng Tuyền Vực.