← Quay lại trang sách

Chương 407 A Di Đà Phật, bần tăng gặp quỷ!!! (3)

Ánh mắt Đan Vũ thiên tôn trở nên nghiêm túc: "Đừng thấy cung điện này chỉ có diện tích mấy dặm mà lầm, trong đó ẩn chứa vô số tràng vực biến hóa đấy."

"Có lẽ chúng ta sẽ phát hiện không gian bên trong lớn hơn tưởng tượng của mình khi tiến vào, đồng thời nguy cơ ẩn giấu trong đó cũng vượt trên sự tưởng tượng của chúng ta."

"Tài nghệ về mặt trận pháp của người này nhất định đã đạt cấp thánh giả, bổn tôn còn thua kém hơn!"

Hiển nhiên Đan Vũ thiên tôn rất kiêng kỵ "thánh nhân tràng vực" này.

Bà tự nhận rằng năng lực "tìm linh đoạn mạch" của mình cũng không thể so sánh với người đó.

"Chúng ta đã để lại dấu hiệu cho thánh chủ ven đường, chờ bọn họ đến rồi hẵng thăm dò cung điện cổ này..."

Đan Vũ thiên tôn còn chưa nói xong thì đã im bặt.

Bởi vì bà phát hiện Thẩm Thiên vốn đứng sau lưng mình bỗng dưng lại bước lên trước.

Hắn đứng trước U Minh điện nhỏ, hai tay không ngừng kết ấn và lần lượt phóng những ấn pháp kỳ diệu vào trong hư không.

Đan Vũ thiên tôn tập trung nhìn và phát hiện tất cả ấn pháp mà Thẩm Thiên phóng ra đều là ấn pháp chuyên dụng của linh mạch sư, có tác dụng điều khiển trận pháp địa mạch.

Lẽ nào thánh tử Thần Tiêu Thẩm Thiên muốn hóa giải trận pháp U Minh điện này bằng thuật tìm linh đoạn mạch của bản thân?

Chuyện này hơi không tưởng quá rồi, dù sao đó cũng là trận đạo thánh giả đấy!

Điều càng không tưởng hơn là U Minh điện nhỏ lại bắt đầu chấn động dữ dội sau khi số lượng ấn pháp phóng vào hư không ngày càng nhiều thêm. Cuối cùng, nó chậm rãi hóa thành bột mịn từ đầu xuống chân.

Đúng vậy, nó sụp rồi!

Đan Vũ thiên tôn tỏ ra kiêng dè, U Minh điện nhỏ được ngưng luyện ra từ trận pháp tràng vực do thánh nhân tĩnh tâm bố trí lại sụp như vậy đấy!

Thánh tử Thần Tiêu làm cách nào thế!

Nên biết chứng đạo thành thánh về mặt trận pháp tràng vực khó hơn tu luyện thành thánh nhiều lắm.

Với tuổi tác hiện tại, làm cách nào mà Thẩm Thiên lại làm được?!

Thẳng thắn mà nói, Đan Vũ thấy hơi nghi ngờ cuộc sống.

"Thành công!"

Thẩm Thiên không biết và cũng không thèm để ý đến suy nghĩ trong lòng Đan Vũ.

Hắn mỉm cười, một mâm sứ nhỏ màu trắng bạc chậm rãi bay ra khỏi cơ thể của hắn và chiếu sáng khắp bốn phương.

Sương mù đen dày đặc được hình thành từ bột của U Minh điện vừa bị ánh sách bạc chiếu trúng thì lập tức bắn ra ánh sáng đỏ.

Khoảnh khắc tia sáng đỏ xuất hiện, biển hoa Bỉ Ngạn vô tận chậm rãi cúi đầu.

Những đóa hoa nở rộ đều trở về hình thái nụ hoa như thể đang quỳ lạy tia sáng đỏ ấy vậy!

...

Cùng lúc đó tại một nơi trong cổ quốc vô lượng, người đàn ông mặc nửa bộ áo tăng bên trái và nửa bộ áo giáp Tu La bên phải đang niệm kinh.

Những phù văn kỳ dị lơ lửng bên cạnh hắn ta tỏa ra ánh sáng yếu ớt và ẩn chứa sự kỳ diệu đặc biệt.

Bỗng nhiên, tăng nhân kỳ quái ấy phun ra một ngụm máu, phù văn bên cạnh đều nổ tung.

"A Di Đà Phật, bần tăng gặp quỷ!!!"

Vô Sinh Pháp Vương đang sụp đổ trong lòng.

Hắn ta bố trí U Minh Hoàng Tuyền Vực nên nó liên thông với tinh thần của hắn ta.

Tràng vực U Minh điện nhỏ quan trọng vừa bị phá thì hắn ta đã cảm ứng được.

Đương nhiên chuyện tràng vực bị phá không to tát gì, chỉ cần hắn ta có thời gian là có thể nghĩ cách bố trí lại.

Vấn đề là báu vật trong U Minh điện cũng bay ra ngoài!

Nên biết, để nuôi dưỡng món vật báu đó và luyện chế nó thành pháp khí bản mạng, Vô Sinh Pháp Vương đã cố ý bày ra U Minh Hoàng Tuyền Vực để nuôi nó mấy nghìn năm.

Hắn ta vốn định chờ Thiên Ma gặp Thất Sát để một lần thành công luôn, nào ngờ thánh địa lại đến vây quét vào thời khắc mấu chốt này!

"Đáng ghét, Thần Tiêu Thánh Địa, Dao Trì Thánh Địa, các ngươi dám đoạt vật báu của bần tăng, đúng là khinh người quá đáng!"

Khí thế giận dữ màu đen ở nửa bên phái của Vô Sinh Pháp Vương cuộn trào, phù văn Bàn Nhược lại tái hiện.

Hơn nữa, phù văn Bàn Nhược vào lúc này còn hung hăng hơn trước rất nhiều, đồng thời tỏa ra hơi thở quỷ quái đáng sợ.

"Điện chủ Thất Sát, điện chủ Phá Quân, điện chủ Tham Lang, thế cục biến động, các ngươi cầm pháp lệnh của bần tăng đi giết địch ở Hoàng Tuyền Vực đi."

Ba người phía dưới nhìn nhau, biết việc này làm Pháp Vương không vui nên bây giờ nghe lời là tốt nhất.

"Tuân lệnh."

Lối đi hư không mở ra, ba bóng người cất bước vào trong.

Cùng lúc đó trên bầu trời của cổ quốc vô lượng, thánh chủ Thần Tiêu và thánh chủ Dao Trì đang quan sát toàn bộ cổ quốc bỗng tập trung tầm mắt như cảm nhận được gì đó.

"Cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao?"

Pháp khí hình trăng tròn sau lưng thánh chủ Dao Trì phóng ra vầng sáng rạng rỡ như có thể xuyên thủng mọi thứ: "Lại có thêm ba thánh giả, Thất Sát điện này đúng là không đơn giản mà!"

Lôi Đình Tiên Quang quanh người thánh chủ Thần Tiêu khẽ gợn sóng: "Có Thiên nhi ở đây mà Thất Sát điện không có điểm gì đặc biệt thì mới là không hợp lý."

"Chắc hẳn Thiên nhi đã nhận được cơ duyên kinh trời nào đó, bằng không những thánh giả tà giáo này đâu cần vội vàng đến thế."

Quả nhiên việc dẫn Thiên nhi theo là chính xác mà.

Rèn luyện và mạo hiểm mới là con đường để đứa con số mệnh trở nên mạnh mẽ nhanh nhất!

Tiên quang trên người thánh chủ Thần Tiêu nhấp nhô, thân thể đột nhiên hóa thành vô số tia sét rồi biến mất ngay tại chỗ.

Lại đến thời gian cứu giúp quý giá, Thiên nhi hãy cứ yên tâm tìm bảo vật, vi sư sẽ giải quyết hết tất cả những kẻ xấu gây bất lợi cho con.

Muốn đụng đến thánh tử số mệnh của Thần Tiêu Thánh Địa ta à? Các ngươi chết hết đi!!!

Thánh chủ Dao Trì không nhịn được ngớ ra khi thấy thánh chủ Thần Tiêu đuổi theo một cách dứt khoát như vậy.

Nghe nói thánh chủ Thần Tiêu rất coi trọng thánh tử Thẩm Thiên, bây giờ mới thấy tin đồn ấy không hề khoa trương.

Có điều nghĩ lại thì cũng đúng, những trải nghiệm truyền kỳ của Thẩm Thiên thật sự khiến người ta khó mà không coi trọng hắn, hắn quá sức may mắn mà.