Chương 408 Song sinh Bỉ Ngạn, thánh nhân tập kích (1)
Thậm chí trong lòng thánh chủ Dao Trì cũng cảm thấy nếu Thẩm Thiên chịu gia nhập Dao Trì Thánh Địa thì quy tắc "Dao Trì không nhận nam đệ tử" sẽ được cân nhắc xóa bỏ.
Ít nhất thánh chủ Dao Trì đoán rằng các trưởng lão xử nữ trong thánh địa sẽ không từ chối.
Dù sao thánh tử Thần Tiêu cũng đẹp trai mà, người đẹp trai luôn được hưởng đặc quyền.
"Haiz, Thần Tiêu Thánh Địa có một thánh tử khiến người ta hâm mộ mà!"
Thánh chủ Dao Trì cảm thán, kế đó thân thể hóa thành ánh trăng và bay đi nhằm chuẩn bị hợp sức với thánh tử Thần Tiêu để ngăn chặn thánh giả Tà Linh giáo.
Ít nhất bà cũng phải kết thiện duyên với thánh tử Thần Tiêu Thẩm Thiên đã.
Thẩm Thiên không biết một đám thánh nhân đang căng thẳng vì mình.
Hắn ngơ ngác nhìn nụ hoa đỏ rực rỡ và ướt át trên Lục Đạo Luân Hồi Bàn vì không hiểu gì.
Có điều, ánh mắt của Bạch Liên thiên tôn ở bên cạnh lại nóng rực không gì bằng: "Hoa này vừa xuất hiện mà toàn bộ hoa Bỉ Ngạn đều phục tùng, chẳng lẽ... nó là Vua Bỉ Ngạn?"
Tuy rằng U Minh Hoàng Tuyền Vực đầy hoa Bỉ Ngạn nhưng thật ra bọn chúng không phải là thực thể chân chính mà được biến ra từ năng lượng đạo vận.
Chỉ có đóa hoa còn chưa nở trong tay Thẩm Thiên mới là thực vật hàng tiên xếp thứ ba trong bảng linh mộc - Vua Bỉ Ngạn.
Nghe đồn Vua Bỉ Ngạn là loài hoa tiếp dẫn nở tại nơi luân hồi sâu thẳm và đồng thời sở hữu hai loại hình thái là hoa đỏ và hoa trắng.
Loài hoa này nằm giữa sự sống và cái chết, giữa hư và thực, giữa âm và dương. Nó có được rất nhiều thần thông khó tin.
Chỉ riêng việc nó có thể tách thành hai hình thái là hoa Mạn Châu Sa đỏ và Mạn Đà La trắng cũng đã đủ để nó trở thành tiên hoa cực phẩm hiếm có khó tìm trên thế giới tu tiên rồi.
Nếu sở hữu Vua Bỉ Ngạn trong trạng thái hoàn toàn nở rộ và được nó nhận làm chủ thì sẽ có năng lực kiểm soát sống chết, xoay chuyển âm dương, điều chỉnh hư thực.
Ngay cả những thế lực trên Tiên giới cũng điên cuồng tranh đoạt bảo vật này.
Giọng nói của Diệp Kình Thương vang lên trong đầu Thẩm Thiên: "Xem ra linh trí của hoa Bỉ Ngạn này đã bị xóa bỏ, chỉ còn lại bản năng sơ cấp nhất thôi."
"Kẻ nuôi dưỡng hoa Bỉ Ngạn này không muốn cho nó nhận mình làm chủ mà chuẩn bị cắn nuốt và dung hợp nó để luyện chế thành mệnh khí."
Mệnh khí là vũ khí dung hợp vào cơ thể nhằm thăng cấp cùng nhau.
Từ một mức độ nào đó thì Nhất Nguyên Trọng Thủy, phệ tiên đằng và Vũ Hóa Tiên Kim trong cơ thể Thẩm Thiên đều là mệnh khí.
Nếu Vua Bỉ Ngạn thật sự nở hoa dưới sự bồi dưỡng của cường giả Tà Linh giáo, sau đó bị luyện chế thành mệnh khí thì sức mạnh của người luyện chế chắc chắn sẽ thăng cấp đến mức long trời lở đất. Đây tuyệt đối không phải là chuyện tốt với tiên môn.
Thẩm Thiên hỏi: "Vậy vì sao chủ nhân của Vua Bỉ Ngạn không cắn nuốt nó trước?"
Diệp Kình Thương cười nhạo: "Vua Bỉ Ngạn là thứ quý báu thế nào hả? Nó chỉ nở trong vùng đất luân hồi, mà người luyện chế cần cắn nuốt và dung hợp nó trong khoảnh khắc nó nở rộ mới có được toàn bộ sức mạnh từ nó."
"Có lẽ kẻ cố ý xóa bỏ linh trí của hoa Bỉ Ngạn kia hao phí tâm tư bố trí U Minh Hoàng Tuyền Vực khổng lồ thế này để ngụy trang thành vùng đất luân hôi thôi."
"Hắn ta sẽ chờ Vua Bỉ Ngạn bị lừa nở rồi luyện hóa nó! Tiếc rằng Vua Bỉ Ngạn mất đi linh trí nhưng vẫn còn bản năng, há có thể gạt nó nở hoa bằng tràng vực giả tạo này? Tràng vực này còn không có sức hấp dẫn bằng Luân Hồi Tịnh Thổ nữa là."
Lục Đạo Luân Hồi Bàn trong tay Thẩm Thiên được luyện chế từ tịnh thổ của vùng đất luân hồi nên ẩn chứa hơi thở luân hồi.
Vì vậy, vừa nãy Diệp Kình Thương chỉ mượn tay Thẩm Thiên phá vỡ trận pháp phong ấn và phóng ra mốt luồng hơi thở luân hồi mà Vua Bỉ Ngạn đã tự động bay ra rồi.
Chỉ có thể nói hàng giả chung quy vẫn là giả, không thể nào sánh bằng hàng thật được.
"Thiên nhi, vận chuyển pháp lực kích hoạt Lục Đạo Luân Hồi Bàn để hoa Bỉ Ngạn này hấp thu đi."
Dưới sự hướng dẫn của Diệp Kình Thương, Thẩm Thiên đưa pháp lực trong cơ thể vào Lục Đạo Luân Hồi Bàn.
Bỗng nhiên, hơi thở kỳ diệu khó giải thích được tỏa ra từ Lục Đạo Luân Hồi Bàn bị hoa Bỉ Ngạn hấp thu một cách chậm rãi.
Khi Vua Bỉ Ngạn hấp thu lượng hơi thở Luân Hồi Tịnh Thổ ngày càng nhiều, nụ hoa đang khép chặt cũng bắt đầu mở ra từ từ.
Cuống hoa chưa từng rộ đón khách, cánh cửa im lìm mở đón người.
Một đóa hoa Bỉ Ngạn xinh đẹp xưa nay chưa từng có đang nở rộ trước mặt Thẩm Thiên.
Không từ ngữ nào có thể hình dung phong thái của đóa hoa này. Khi thì nó có màu đỏ kỳ lạ như máu, nóng như lửa mà cũng như nhiệt độ của thiếu nữ, khi thì nó có màu trắng thiêng liêng và băng giá thấu xương, hơn nữa còn tỏa ra âm khí nồng nặc như loài hoa của cái chết.
Hai hình dáng không ngừng chuyển đổi và tương sinh với nhau một cách đầy mâu thuẫn, ấy thế mà cả hai cũng hòa hợp không gì bằng.
Tựa như đóa hoa này nên nở như thế mới là tự nhiên vậy.
"Vua Bỉ Ngạn thế mà nở rồi!"
Đúng lúc này, một giọng nói hưng phấn chợt vang lên trong hư không.
Không gian nứt toác, một dấu tay máu to hơn trăm mét xuất hiện trên đỉnh đầu Thẩm Thiên.
Dấu tay máu lật úp xuống đầu Thẩm Thiên và phong tỏa tất cả đường lui nên Thẩm Thiên có muốn cũng không tránh được.
"Thiên nhi cẩn thận!!!"
Đúng lúc này, một vầng sáng bạc rực rỡ bao phủ lên người Thẩm Thiên.
Đó là thánh khí Dao Thai Kính do Đan Vũ thiên tôn kích hoạt để che chở cho Thẩm Thiên không bị thánh nhân Tà Linh giáo làm hại.
Không thể không nói, Đan Vũ thiên tôn không lổ là nhân vật nổi bật trong nhóm cường giả Hóa Thần kỳ, bà chỉ còn cách Độ Kiếp kỳ một bước mà thôi.
Hơn nữa, sức chiến đấu của thánh khí Dao Thai Kính đủ để chống lại vài chiêu của thánh giả.
Điều đó đã là hiếm có rồi, bởi lẽ thánh giá và người không phải thánh giả là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt, đồng thời không thể so sánh sức chiến đấu của đôi bên!
Dấu tay máu nện ầm lên vầng sáng bạc. Đột nhiên, Đan Vũ thiên tôn sầm mặt, hơi thở quanh người cuộn trào dữ dội.
"Kẻ tiểu nhân mới lén lút tập kích, bọn ngươi cũng xứng được gọi là thánh à?"
Xích Liên thiên tôn hừ lạnh, quan đao trong tay bộc phát ra đao cương Xích Diễm nghìn mét bay ngang dọc như hàng chục nghìn ngọn lửa đang bay tán loạn vậy.
Keng!