← Quay lại trang sách

Chương 651 Bản quy từng nuôi dưỡng một vị Chuẩn Đế (2)

Huynh đài?

Lời nói của Thẩm Thiên khiến mọi người xung quanh nhíu mày.

Thông đạo này lớn như vậy, hơn nửa không có bất kỳ che đậy nào vậy mà có người có thể ẩn trốn bên trong sao?

Nếu là lời của người khác thì nhất định mọi người sẽ cho rằng "nghi thần nghi quỷ", nhưng nếu là Thần Tiêu thánh tử thì chắc chắn không sai được!

Xì!

Nhất thời mọi người không khỏi nghĩ mà sợ hãi.

Người kia có thể âm thầm ẩn trốn ở nơi thiên kiêu không biết, ngay cả Côn Minh và Côn Ngọc là thiên tôn sơ kỳ vẫn không thể phát hiện thì có thể thấy năng lực che giấu rất mạnh, không thể tưởng tượng nổi.

Nếu không phải có Thẩm Thiên ở đây thì người kia mà có tâm tư xấu chắc có lẽ mọi người sẽ thiệt hại vô cùng nặng nề.

Xoay người, mọi người đứng lên sẵn sàng chờ đón quân địch đến trận địa.

Thời gian trôi qua, thông đạo vẫn yên tĩnh như trước.

Dường như mới vừa rồi chỉ là ảo giác của Thẩm Thiên, thông đạo này ngoại trừ bọn họ ra thì không còn người nào khác.

Nụ cười trên mặt Thẩm Thiên rõ ràng hơn, hai mắt của hắn lóe lên ánh sáng bạc: "Quy huynh, thuật ẩn nấp của huynh quả nhiên cao siêu nhưng không giấu được Tiên Thiên Đạo Đồng của ta đâu."

"Thẩm mỗ xem hơi thở công pháp bên trong cơ thể của Quy huynh dường như khá giống với "Thần Tiêu Đế kinh" của bản môn, xin Quy huynh hãy đưa một lời giải thích."

Quy huynh?

Hơi thở giống với Thần Tiêu Đế kinh?

Nếu "huynh đài" trong miệng Thẩm Thiên trước đây chỉ là xưng hô chung chung.

Thì câu nói hơi thở của Quy huynh khá giống với “Thần Tiêu Đế kinh”, cũng đã chứng minh điều không thể, nhắm thẳng đến sự tồn tại âm thầm của vị kia.

...

Khụ khụ!

Tiếng ho khan cố ra vẻ lớn lớn tiếng truyền ra từ trong hư không: "Khụ khụ, thú vị, không nghĩ tới truyền thụ một đời vị Thần Tiêu thánh tử này thật sự có chút bản lĩnh!”

Cùng tiếng ho khan vang lên, một bóng dáng màu trắng nổi lên trong hư không.

Đây là một con rùa kỳ dị màu trắng, cao khoảng năm thước, cao gần bằng ngực của một người đàn ông bình thường.

Ở dưới cằm nó có một bộ râu dài màu bạc, nhưng rõ ràng đó không phải của nó mà được tạo thành từ bộ lông của con yêu thú nào đó.

Ngoài ra, con rùa đen này mặc một cái quần cộc to sặc sỡ, cầm một cây gậy trơn bóng trên tay.

Nếu không phải Thẩm Thiên có thể cảm nhận sức sống tràn đầy trong cơ thể và tuổi tác của hắn không vượt quá trăm tuổi thì có lẽ hắn đã cho rằng tên này là Quy tiên nhân vật hoạt hình.

Trong chớp mắt, khi con rùa đen xuất hiện, ánh mắt của Khổng Mộng hơi khép lại.

Không biết tại sao, nàng luôn có cảm giác con rùa màu trắng trước mặt này có chút quen thuộc, hình như đã gặp qua ở đâu đó.

Ồ, đúng rồi!

Lúc đầu ở chiến trường thượng cổ, nhóm của các nàng đuổi theo con rùa màu trắng kia đến Long Thần cốc, sau đó mới đụng mặt với đám người Thẩm Thiên, do đó mới có được cuộc gặp gỡ tuyệt vời kia.

Có điều, Khổng Mộng nhớ kỹ con rùa trắng kia mới chỉ cao hai thước, tu vi cũng chỉ ở đỉnh Trúc Cơ kỳ mà thôi, quá yếu ớt.

Còn con rùa đen nhỏ trước mắt này rõ ràng to hơn gấp mấy lần, tu vi thì càng thâm sâu khó lường, không chừng đã đạt được ít nhất là cấp thiên tôn.

Chỉ trong vòng một năm, đã từ Trúc Cơ kỳ lên Thiên Tôn cảnh, thật là quá sức tưởng tượng!

Trong lúc nhất thời, Khổng Mộng đã âm thầm chú ý nó.

Thẩm Thiên nhìn cái ót của con rùa màu trắng, mỉm cười nói: "Quy huynh, Thẩm mỗ là Thần Tiêu Thánh tử Thẩm Thiên. Gặp được Quy huynh khí phách hiên ngang, vừa nhìn đã biết đại phú đại quý, con đường tiên lộ rộng mở, không biết có thể cùng làm quen được không?"

Khí phách hiên ngang?

Đại phú đại quý?

Con đường tiên lộ rộng mở?

Mọi người nhìn nếp nhăn trên đầu con rùa bỉ ổi kia, nhất thời có chút ngẩn ra.

Thần Tiêu thánh tử này...Bị trúng ma thuật của yêu quái rùa hay sao? Sao chưa từng nghe nói Quy tộc có loại ma thuật lợi hại như vậy nha!

...

Mọi người sửng sốt, con rùa trắng kia hình như rất hài lòng với lời nịnh nọt của Thẩm Thiên.

Nó vuốt chòm râu bạc không biết từ đâu ra, tỏ vẻ thần bí: "Quy huynh? Người trẻ tuổi đúng là không biết trời cao đất dày. Nếu dựa theo vai vế thì sư tôn của ngươi phải gọi bản quy một tiếng lão tổ đó."

Thẩm Thiên khóe miệng giật giật, con rùa đen nhỏ này, khen ngươi một câu ngươi đã vểnh mũi lên.

Dường như nhìn vẻ không hài lòng trên mặt Thẩm Thiên, con rùa trắng lạnh nhạt nói: "Cũng được, để ta cho ngươi biết uy danh của bản quy, chắc là ngươi có biết Kim Quang Chuẩn Đế nhỉ!"

Phương Thường như nghĩ đến điều gì, hô lên: "Bản môn là vị Chuẩn Đế cuối cùng, cũng là người được khen là "kim sắc thiểm quang" trên chiến trường thượng cổ từ vạn năm trước sao?"

Bạch Quy gật đầu đắc ý: "Đúng vậy, bản quy tên là Bạch Đế??

"Ha ha, bản quy kia được nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn!!!"

Kim Quang Chuẩn Đế, là do con rùa trắng nhỏ này dạy dỗ từ nhỏ tới lớn sao?

Không thể không nói, con rùa trắng vừa nói dứt lời, gần như tất cả thiên kiêu ở đây đều ngẩn tò te.

Nên nhớ, đã vạn năm nay ngũ vực chưa từng xuất hiện Đại Đế, cho dù là Chuẩn Đế cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Mà trong số các Chuẩn Đế, Kim Quang Chuẩn Đế cực kỳ nổi bật, thậm chí còn từng được kỳ vọng sẽ thực sự chứng đạo thành Đế được.

Trong trận hạo kiếp càn quét ngũ vực từ thời thượng cổ vạn năm trước, Kim Quang Chuẩn Đế đã kết hợp Thần Tiêu Đế Kinh và rất nhiều diệu pháp thành một thân sở học, sáng tạo ra tuyệt học “Điện quang thần ảnh bộ”, độc bộ ngũ vực.

Phối hợp với Đại ngũ hành hỗn nguyên lôi thần thể và Lôi thần chi kiếm của ông, thường thường, chỉ lóe lên một tia màu vàng kim thôi là đầu kẻ địch đã lìa khỏi cổ.

Thậm chí, ngay cả đám tà linh ở ngoại vực kia, vừa nghe tiếng Kim Quang Chuẩn Đế đã sợ mất mật, không đánh mà chạy.

Trong thời đại vạn năm trước kia, ông vinh dự trở thành “Nam nhân nhanh nhất.”

Ở Thần Tiêu Thánh địa, nhân vật như vậy được vô số người kính ngưỡng và sùng bái, con rùa trắng này lại dám nói năng lỗ mãng sao?