← Quay lại trang sách

Chương 652 Chưa từng thấy con rùa nào nhanh như thế (1)

Ánh mắt hai người Phương Thường và Trương Vân Hi đều có vẻ không cam lòng, long thương và thánh kiếm trong tay cũng tụ đủ lực, có lẽ bất kỳ lúc nào cũng có thể phát động một kích lôi đình.

Trương Vân Đình cũng lạnh nhạt nhìn con rùa trắng như đang suy tư gì đó, nhưng hiển nhiên y cũng không vui vẻ gì. Dù sao bọn họ cũng đều lớn lên ở Thần Tiêu Thánh địa, có tình cảm mà.

Đột nhiên đâu ra một con rùa chạy đến trước mặt mọi người, nói tổ sư gia nhà ngươi là do nó nuôi lớn, còn do nó dạy dỗ trưởng thành nữa. Ngươi sẽ nghĩ thế nào?

Nếu không phải vì tu vi của con rùa này thâm sâu khó lường, ít nhất cũng đạt tới cảnh giới Thiên Tôn, thì bọn họ đã ra tay từ lâu rồi.

Thẩm Thiên nhìn Bạch Đế, bình tĩnh nói: “Ngươi nói Kim Quang tổ sư gia là do ngươi nuôi lớn sao?”

Bạch Đế đắc ý gật đầu đáp: “Đúng vậy! Trước kia khi bổn Quy mới niết bàn một lần đã bị tiểu tử này ôm về trong nhà nuôi.”

“Thấy tiểu tử này hiểu chuyện, năm đó bổn Quy cũng dâng lòng từ bi dạy y mấy chiêu thổ nạp thuật của Quy tộc. Không ngờ thiên phú, ngộ tính của tiểu tử này thực không tồi.”

“Chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi đã thành công kết đan, mà căn cơ lại vô cùng vững chắc, miễn cưỡng có được tư cách trở thành nhân sủng của bổn Quy. Cho nên bổn Quy bèn bất đắc dĩ ký kết khế ước với y!”

Phương Thường ngẩn người, lên tiếng: “Chờ một chút, ngươi…. Ngươi là tọa kỵ Hư Không Thiểm Điện Quy của Kim Quang tổ sư sao?”

Trong cổ tịch của Thần Tiêu Thánh địa có ghi rõ sự tích của mỗi một đời Thánh chủ. Trong đó có cuộc đời của Kim Quang Thánh chủ.

Kim Quang Thánh chủ sinh ra trong một thôn trang gần biển nào đó ở Đông Hoang, thậm chí gia cảnh còn không bằng Thẩm Thiên, nhưng lại có được thiên phú tu luyện cực kỳ trác tuyệt.

Mười lăm tuổi ông đã bái nhập Thần Tiêu Thánh địa, dùng tư thái vô địch tuyệt đối quét ngang các thiên kiêu cùng thế hệ tại Đông Hoang, mãi cho đến Độ Kiếp kỳ cũng không gặp bất kỳ bình cảnh nào.

Sau khi kế nhiệm Thánh chủ, ông lại càng triệt để tu luyện Thần Tiêu Đế kinh thành tự, cô đọng đại ngũ hành hỗn nguyên lôi thần thể, thậm chí còn tự sáng tạo ra điện quang thần ảnh bộ.

Cuộc đời ông tràn ngập uy hoàng, kỳ diệu như thần thoại.

Nhưng trong cuộc đời kỳ diệu như thần thoại của Kim Quang Thánh chủ lại có một tỳ vết nhỏ.

Chính là thần sủng khế ước của ông, con thần thú hư không thiểm điện quy biến dị của Quy tộc, chính là gia hỏa tự xưng là Bạch Đế kia.

Gia hỏa này ỷ vào mình có được thiên phú huyết mạch đặc biệt, có thể ẩn thân độn hành vào hư không, lại có tốc độ vô song trong lớp cùng giai, nên đã tới không ít Thánh địa lớn để hãm hại lừa gạt.

Nó đã nhiều lần chọc cho chư Thánh tức giận, ngay cả Chân Tiên trên thượng giới cũng muốn nấu nó thành canh mà húp, cũng may có Kim Quang Thánh chủ ra sức bảo vệ mới sống sót được.

Về sau Kim Quang Thánh chủ bị cường giả Tà Linh giáo vây giết vẫn lạc, con Thần Quy này cũng biến mất không thấy đâu.

Quan trọng là, nó đem theo cả thi thể của Kim Quang Thánh chủ.

Nếu con hàng này chính là con Bạch Quy năm xưa, thì khí chất có vẻ cũng tương đương.

Chỉ có điều, tuổi tác và tu vi thì chênh lệch quá lớn.

◇ ❖ ◇

Nói đoạn, nó thò tay vào trong mai rùa, móc móc moi moi cái gì đó một lúc lâu mới khó khăn lôi ra được một mảnh quyển da thú.

Bạch Đế mở quyển da thú ra, chỉ thấy trong đó vẽ một vị thanh niên anh tư bừng bừng phấn chấn, toàn thân bắn ra lôi đình.

Tay người này cầm trường kiếm chỉ điểm giang sơn, bên cạnh là núi thây biển máu cùng Tà Linh đang kêu rên, khí tức hung sát như xuyên qua bức tranh này ập vào mặt người xem, dường như có thể xuyên qua vạn cổ nhìn thấy trận đại chiến năm xưa!

Rõ ràng thực lực của vị thanh niên này cực mạnh, mặc dù đám Tà Linh kia dữ tợn đáng sợ cỡ nào đi nữa, nhưng tất cả đều ngã rạp trước lôi đình và trường kiếm của anh ta.

Dường như người này chấp chường lôi đình thần minh, nơi mũi kiếm chỉ đến, không có bất kỳ kẻ địch nào dám ngăn cản mảy may.

Quần áo và dung mạo của người thanh niên này cũng rất nổi bật, thánh giáp lôi đình hoàng kim, dung nhan oai hùng tuấn tú, đủ khiến cho phương tâm của rất nhiều Thánh nữ rung động.

Điều duy nhất khiến cho người ta phải giật giật khóe miệng là trên đỉnh đầu vị thanh niên này có một con rùa trắng nho nhỏ đang nằm sấp.

Con rùa kia y như một cái mũ trắng nhỏ vững vàng ngồi trên đỉnh đầu người thanh niên này, khiến cho tạo hình vốn dĩ vô cùng oai hùng của anh ta vô duyên vô cớ lại thêm vài phần囧

Bạch Đế đắc ý chỉ vào bức họa này, hỏi: “Thấy chưa? Ai là tọa kỵ? Năm xưa tiểu tử Kim Quang kia chỉ là nhân sủng của bổn Quy thôi đấy!”

“Dù thực lực y có mạnh, địa vị y có cao hơn nữa cũng phải ngoan ngoãn để cho bổn Quy cưỡi đấy. Đám tiểu bối các ngươi nên học tập một chút.”

Trương Vân Hi lạnh nhạt nói: “Một bức họa vẫn chưa đủ nói rõ thân phận của ngươi. Mà dù ngươi có là con hư không thiểm điện quy kia thật cũng không có tư cách yêu cầu đệ tử bổn môn hành lễ với ngươi. Trước hết hãy trả lại thi thể của Kim Quang Thánh chủ đã!”

Từ xưa đến nay, các đời Thánh chủ đã vẫn lạc ở Thần Tiêu Thánh địa có thể táng nhập tổ địa gần như đều táng nhập tổ địa cả.

Thi thể của Kim Quang Thánh chủ lại bị thần sủng trộm đi, nếu không phải năm xưa những người quen biết Kim Quang Thánh chủ đều biết tình cảm của người rùa bọn họ rất tốt thì chắc chắn sẽ không cho phép.

Nhưng vạn năm trôi qua, lứa tuổi trẻ như Trương Vân Hi thì không hiểu được tình cảm này.

Với bọn họ, tuyệt đối không thể để thi cốt tổ sư gia bị tọa kỵ trộm đi, không cần biết dùng để làm gì.