← Quay lại trang sách

Chương 656 Thần Tiêu Thánh tử đời thứ nhất (2)

Nhìn Bạch Đế chững chạc đàng hoàng nói lảm nhảm, chư vị thiên kiêu cũng không nhịn được mà giật giật khóe miệng.

Họ đã từng thấy nhiều kẻ vô sỉ, nhưng chưa thấy ai vô sỉ như vậy.

Bị đánh cho hoa rơi nước chảy suýt nhũn cả não ra rồi vẫn ưỡn lưng nói mình không thua kìa.

Trương Vân Hi hơi giật giật khóe miệng, nói: “Nếu lão ô quy này cảm thấy mình không thua, hay sư đệ lại luận bàn thêm một trận với y phân thắng bại đi!”

Ồ….

Phụ nữ thật ác độc!

Toàn thân Bạch Đế lạnh run, nói: “Khụ khụ, cái này… cái này…”

Khóe miệng Thẩm Thiên hơi cong lên: “Chuyện này thì thôi đi. Lôi pháp của Bạch Đế tiền bối rất tinh xảo.”

“Vừa rồi luận bàn cùng Bạch Đế tiền bối, lục phủ ngũ tạng và gân mạch khiếu huyệt của Thẩm mỗ đều rung động, đã bị nội thương rồi.”

“Nếu tiếp tục luận bàn khiến cho thương thế chuyển biến xấu, vạn nhất gặp phải nguy hiểm ngoài ý muốn trong mộ Kim Ô Đế này, không được không bù nổi mất.”

Nội thương sao?

Thẩm Thiên vừa nói dứt lời, chư vị thiên kiêu xung quanh đều biến sắc.

Tề Thiếu Huyền và Vương Thần Hư nhìn nhau một cái, sắc mặt cả hai đều cổ quái: “Nhìn Thẩm huynh trung khí mười phần, không giống bị nội thương!”

Chẳng lẽ con rùa đen này thực sự tà môn như vậy sao? Mặc dù bị đánh cho sưng u khắp đầu, nhưng trong khi chiến đấu cũng kịp lén cho Thẩm huynh ăn thiệt thòi, bị đánh thành ra nội thương?

Sao ta cảm thấy không tin nổi thế này!

Về phần các nữ thiên kiêu như Trương Vân Hi, Linh Lung Đế Cơ, Côn Ngọc Công chúa, lúc này suy nghĩ của các nàng rất đơn giản.

“Thánh tử, đây là thánh dược chữa thương của Thái Hư Côn tộc chúng ta, tam quang ngũ thánh tán, được tinh luyện từ tam quang thánh thủy và tinh hoa của năm loại thánh dược, thích hợp điều trị nội thương nhất. Ngươi nên mau chóng ăn vào chữa thương đi!”

◇ ❖ ◇

“Thẩm huynh, đây là cống dược của hoàng thất Đại Hoang Tiên triều, vạn niên thiên tâm thạch nhũ, thuần thiên nhiên không hề có chất phụ gia, bị thương trị thương, không bị thương thì bồi bổ nhục thân thể phách, thành cựu vô cấu huyền thể, Thẩm huynh không nên khách khí.”

“Sư đệ, ta… ta sẽ…. ta sẽ đưa lão ô quy này lên đường! Dám đánh sư đệ ta bị thương! Muốn chết!”

◇ ❖ ◇

Thẩm Thiên dở khóc dở cười, vội vàng trấn an chúng nữ.

Quanh thân thể hắn tách ra thần huy ba màu, chỉ trong chốc lát cả thông đạo đã bừng bừng sinh cơ.

Thẩm Thiên cười nói: “Mọi người yên tâm, Thẩm mỗ có tam quang thần thủy hộ thể, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng, muốn chết cũng khó.”

Tam quang thần thủy?

Rốt cuộc trên người Thẩm huynh có bao nhiêu bảo bối?

Sao mới chớp mắt một cái đã lại thêm một loại tuyệt thế kỳ vật xếp hạng cao trong bảng Chân Thủy vậy?

Tề Thiếu Huyền nắm chặt phương thiên long kích, cảm giác trong lòng, trong vòng họng, trong miệng mình chua loét.

Vốn y là một vị khí vận chi tử kiêu ngạo, nếu y chưa từng gặp Thẩm Thiên.

Từ khi người kia xuất hiện, những người khác không thể nổi bật nữa.

Muốn tranh, cũng chỉ còn lại vị trí Thiên hạ đệ nhất.

Những người có cùng suy nghĩ với Tề Thiếu Huyền không phải số ít, lúc này Vương Thần Hư, Côn Minh, thậm chí cả Phương Thường, Trương Vân Đình trên cơ bản đều nghĩ vậy.

Thật sự không thể so sánh với tên gia hỏa Thẩm Thiên này. Nếu không thì là tự mình tìm tai họa rồi, nếu tâm tình kém một chút thì chỉ vài phút thôi đã có thể tẩu hỏa nhập ma rồi.

Bên kia, thấy Thẩm Thiên thượng đạo như vậy, Bạch Đế cũng nhẹ nhàng thở ra.

Xem ra vạn năm qua Thần Tiêu Thánh địa đã thực hiện rất tốt sự nghiệp giáo dục mà!

Vị Thánh tử này thất khiếu linh lung, rất biết làm người!

◇ ❖ ◇

Không đúng, không phải vị Thần Tiêu Thánh tử nào cũng biết làm người.

Giống như tên mập mạp chết bầm lần trước y nhìn thấy bên cạnh mộ thất kia, trước đó cũng là Thần Tiêu Thánh tử đó!

Tên kia quả thực không phải người. Căn bản không phải là người. Thế mà lại đem quan tài người ta luyện chế từ cổ mộc Phù Tang đi.

Đây là quan tài của người ta đó!

Ngươi làm như vậy không sợ tổn hại âm đức, bị Thiên Lôi đánh chết sao?

Vừa nghĩ tới tên mập mạp chết bầm kia, Bạch Đế không nhịn được mà nghiến răng trèo trẹo, chỉ hận không thể cắn thêm một cái.

Ghê tởm!

Cái quan tài kia, vốn là của bổn Quy!

Có câu, chỉ sợ không biết hàng, chỉ sợ so hàng với hàng.

Bạch Đế đã từng quen biết vị đạo sĩ béo tự xưng Thần Tiêu Thánh tử kia, bây giờ lại vừa luận bàn một trận với Thẩm Thiên.

So với tên đạo sĩ béo bị y cắn cho chạy trốn đông trốn tây vẫn không quên dọa dẫm to mồm, Thẩm Thiên dù thắng vẫn chừa lại mặt mũi cho đối thủ quả thực đã lọt vào mắt xanh của con rùa.

Thậm chí Bạch Đế còn cảm thấy lúc này cảm giác đau đớn trên đầu cũng dịu xuống không ít.

Trận đánh bất ngờ này, cũng không khó chịu lắm!

Y thỏa mãn nhìn Thẩm Thiên, nói: “Tiểu tử ngoan, Kim Quang có đồ tử đồ tôn như ngươi cũng coi như là phúc khí của nó!”

“Sau này nếu Thần Tiêu Thánh địa có thể giao vào tay ngươi, khẳng định có thể phát dương quang đại, nếu tiểu tử kia trên trời có linh cũng sẽ rất vui mừng.”

Dường như nghĩ tới điều gì đó, Bạch Đế lại nói: “Điện quang thần ảnh bộ này chính là tuyệt kỹ mà Kim Quang và bổn Quy cùng sáng tạo ra, đứng hàng thiên địa cực tốc.”

“Kim Quang đã từng hứa với bổn Quy, nếu không được bổn Quy cho phép sẽ không truyền thụ môn tuyệt kỹ này cho bất kỳ đệ tử Thần Tiêu nào.”

“Xem ra, y không nuốt lời.”

Nhắc tới Kim Quang Chuẩn Đế, dường như Bạch Đế có vẻ hơi cô đơn.

Khuôn mặt vẫn luôn phách lối đắc ý lộ ra vẻ bi thương, nhìn cổ quái hết sức.

Bạch Đế thở dài, lại nói: “Vừa rồi khi tỉ thí với ngươi bổn Quy đã phát hiện, mặc dù tốc độ của ngươi cực nhanh, mặc dù không thua bổn Quy.”

“Có điều tốc độ của ngươi là từ côn bằng pháp và vũ hóa tiên kim, thiện về bôn tập dài và xuyên qua không gian, nhưng né tránh trong cự ly ngắn lại cực kỳ yếu.”

“Thôi được, ngươi đã là hậu bối của Kim Quang, bổn Quy sẽ truyền thụ môn điện quang thần ảnh bộ này cho ngươi.”

Truyền thụ môn điện quang thần ảnh thụ này cho Thẩm Thiên sao?

Bạch Đế vừa dứt lời, Phương Thường, Trương Vân Chi, thậm chí cả Trương Vân Hi đều không giấu được vẻ hâm mộ trong ánh mắt.