← Quay lại trang sách

Chương 658 Chuyện cũ phong lưu của sư tôn và sư bá (2)

Hai chân Bạch Đế mềm nhũn, ngã ngửa ra đằng sau, chổng vó té xuống đất, hoài nghi quy sinh.

Nên nhớ đây chính là bí pháp y tìm hiểu ra được từ trong thần thông trời sinh của mình, chính y và Kim Quang Thánh chủ trước kia cũng phải khổ tu thật lâu mới miễn cưỡng tiểu thành.

Ấy thế mà Thẩm Thiên này!

Mới bao lâu chứ? Còn chưa được nửa canh giờ!

Hắn đã luyện điện quang thần ảnh bộ này ra dáng ra hình, hoàn toàn có thể thi triển bình thường.

Đoán chừng nếu để cho hắn thêm mấy tiếng nữa có lẽ sẽ đại thành, thậm chí viên mãn luôn mất! Rốt cuộc đây là thứ quái vật gì?

“Ngươi… ngươi kiềm chế một chút, cẩn thận tẩu hỏa nhập ma.”

Chống cây gật lật mình trở lại, Bạch Đế thất bại nhìn Thẩm Thiên.

Nói thật lòng, lão rùa đen này cũng ê răng.

Thẩm Thiên cười nói: “Tiền bối yên tâm, trong lòng Thẩm mỗ vẫn khá nắm chắc. Tranh thủ hiện tại đang có cảm ngộ, Thẩm muỗ muốn đi trước dò đường, lát nữa sẽ quay lại tụ hợp cùng mọi người.”

Hắn vừa dứt lời.

Trong thông đạo lại lóe lên kim quang.

Chỉ trong chốc lát, Thẩm Thiên đã biến mất trước mắt mọi người, nhanh đến mức không ai kịp thấy gì.

Lúc này, trong ánh mắt của tất cả nữ tử ở đây đều có vẻ mê ly. Tốc độ nhanh như vậy, thực đáng hâm mộ.

Mà ánh mắt của tất cả nam tử đều bất đắc dĩ: Dường như chênh lệch giữa chung ta và Thần Tiêu Thánh tử lại lớn hơn chỉ trong khoảnh khắc.

◇ ❖ ◇

Thân hình hóa thành lôi quang, Thẩm Thiên tung hoành tứ phương trong thông đạo.

Những thông đạo như Kim Ô thần diễm vừa rồi cũng không hiếm thấy trong Đế mộ Kim Ô này.

Thậm chí, cứ bôn tập được khoảng mấy chục dặm, Thẩm Thiên sẽ gặp phải một thông đạo như vậy, từ đó kích phát ra ngọn lửa hình kim ô.

Nhưng với tốc độ hiện tại của Tẩm Thiên, thậm chí những ngọn lửa kia còn không chạm đến thân thể Thẩm Thiên đã bị hắn bổ cho một búa nổ tung.

Quả nhiên, nam nhân phải nhanh!

Bởi vì có câu, tiên pháp trong thiên hạ không gì phá được, duy chỉ có nhanh là không phá nổi!

Thẩm Thiên đang hưởng thụ khoái cảm tốc độ, đột nhiên lỗ tai khẽ nhúc nhích.

Dường như hắn nghe được có tiếng kêu thảm thiết, ở ngay sau vách đá cách đó không xa, có vẻ như một mật thất.

“Mạc kim đảo đấu, dưới mộ tất có bí mật. Sự tò mò hại chết con mèo, gặp được nguy hiểm không được tham gia náo nhiệt, phải vắt chân lên cổ mà chạy theo hướng ngược lại!”

Thẩm Thiên khẽ gật đầu, chuẩn bị quay người bỏ chạy. Hắn không định đi làm cái việc tự tìm đường chết kia đâu!

Long!

Nhưng đúng lúc này, vách đá kia ầm ầm mở ra thành một cái cửa. Thì ra đây là một cơ quan đặc biệt.

Một cánh cửa mở ra, một thân thể mập mạo lảo đảo từ trong mật thất chạy ra.

Đó là một đạo sĩ béo, đạo bào trên người đã rách tươm, bê bết bụi đất, có vẻ vô cùng chật vật.

“Con mẹ nó, vì sao trong Đế mộ lại xuất hiện thứ này? Quá tà môn đi!”

“Rõ ràng trong Linh Mạch Kinh đã nói, Đại Đế phi thăng, trên cơ bản Đế mộ để lại đều là mảnh đất truyền thừa, không có hung hiểm gì cơ mà!”

“Sao trong huyệt mộ của Kim Ô Đại đế lại có oán linh đáng sợ như vậy? Xem chưởng tâm thần lôi của bần đạo đây. Phá cho ta. Phá cho ta! Phá cho… Móa!”

“Lôi pháp cũng vô dụng. Không xong rồi. Chạy mau!”

◇ ❖ ◇

Đạo sĩ béo kia vừa điên cuồng bỏ chạy vừa điên cuồng ném lôi pháp ra sau lưng.

Nhưng Thẩm Thiên thực không hiểu, rõ ràng tên mập này đang thi triển dương ngũ lôi pháp, sao không có tí cảm giác chính đại trang nhiêm nào cả.

Ngược lại, dương ngũ lôi của y thiên về màu đen, như bị thứ gì đó không sạch sẽ nhuộm bẩn, nhìn như thứ lôi pháp không đúng đắn gì đó.

Ngoài ra, Thẩm Thiên có thể cảm ứng được có một cỗ năng lượng khổng lồ vô cùng đáng sợ sau lưng tên mập này, dường như có một thứ cấm kỵ gì đó vô cùng kinh khủng sắp lao ra.

Chỉ xét riêng góc độ năng lượng thôi, Thẩm Thiên cảm thấy áp lực của tên kia không hề nhỏ hơn Thánh giả.

Tên mập chết bầm này. Rốt cuộc y chọc tới ai?

Thẩm Thiên bình thản nhìn đạo sĩ béo, sau đó lặng lẽ thi triển điện quang thần ảnh bộ, sẵn sàng bỏ đi ngay lập tức.

Hắn không kinh hoảng. Dù sao phía trước cũng có đạo sĩ béo ngăn rồi.

Đừng nói là oán linh kia chưa chắc đã chạy nhanh hơn hắn, dù có chạy nhanh hơn thì sao chứ?

Chỉ cần Thẩm Thiên chạy nhanh hơn tên đạo sĩ béo này là đủ rồi.

Huống chi, Thẩm Thiên có thể tiến vào trạng thái độn hành bất kỳ lúc nào, lợi dùng côn bằng pháp và phệ tiên đằng ẩn độn hư không, hoàn toàn thu liễm khí tức.

Có thể nói, chỉ cần hắn không chủ động để lộ khí tức ra, cho dù có Thánh giả truy sát hắn cũng chỉ có thể thất bại lui về.

“Long uyên thánh giáp sao? Chẳng lẽ ngươi chính là Thánh tử tiểu sư đệ mà sư tôn mới thu nhận sao?”

Khi Thẩm Thiên đang định quay người rời đi, đạo sĩ béo kia bỗng phát hiện ra hắn, hai mắt sáng rực, lên tiếng hỏi.

Y vội vàng chào: “Tiểu sư đệ, ta là Đại sư huynh của ngươi, đại đồ đệ của sư tôn!”

Đại sư huynh sao?

Nghe đạo sĩ béo nói vậy, Thẩm Thiên hơi sững sờ.

Đại sư huynh của bổn Thánh tử không phải là Lai Nhật, phi phi phi, không phải là Phương Thường sao?

Tên mập này nhìn có vẻ ngu ngốc, tuổi tác rõ ràng quá lớn, môn phái mình đâu ra đệ tử già như vậy chứ?

Có vẻ nhận ra được sự nghi ngờ của Thẩm Thiên, đạo sĩ béo vội vàng nói: “Tiểu sư đệ, ta cũng là Thần Tiêu Thánh tử. Là Thánh tử tiền nhiệm trước ngươi!”

“Thần Tiêu Thánh địa chúng ta trăm năm lại có một Thánh tử, ta là Thánh tử đời thứ nhất từ khi sư tôn kế nhiệm Thánh chủ. Ta không lừa ngươi đâu!”

“Không tin thì ngươi xem đi, ta đang dùng dương ngũ lôi pháp chính tống nhất, chưởng tâm lôi. Biu biu biu!”

“Sư đệ mau tới giúp ta. Đằng sau có oán linh rất hung hãn, chúng ta phải liên thủ!”

“Chỉ có cứng rắn liên thủ, chúng ta mới có thể chạy thoát!”

Dứt lời, tựa như để chứng minh thân phận của mình, đạo sĩ béo lại vung bàn tay béo ị ra sau lưng bổ ra hơn mười đạo chưởng tâm lôi.

Có điều, y không thi triển chưởng tâm lôi thì thôi, vừa thi triển ra thì Thẩm Thiên lại càng nghi ngờ thân phận của y hơn.

Dương ngũ lôi pháp chính tông nhất… là cái này sao?

Năm xưa khi sư tôn vừa tiếp nhận Thần Tiêu Thánh địa, môn phái gian nan cỡ nào mới có thể có một tên dương ngũ lôi âm trầm thế này làm Thánh tử?

Thẩm Thiên thể hiện sự nghi ngờ với thấn phận Thánh tử này.

Hắn nhìn đạo sĩ béo này hỏi: “Huynh đài, ngũ lôi pháp của ngươi còn chưa đủ chính tông. Ta rất khó mà tin tưởng được thân phận của ngươi!”

Đạo sĩ béo hơi quắt miệng lại, nói: “Cái này… cái này… để ta nghĩ, để ta nghĩ lại!”

“Có rồi, sư đệ, ngươi muốn nghe chuyện của sư tôn chúng ta không?”

“Là chuyện của sư tôn và Bạch Liên sư thúc, còn cả Bích Liên đại sư bá. Là chuyện cũ phong lưu của ông ấy và Thanh Minh Yêu Tôn, Đan Vũ Thiên tôn.”

“Chờ chúng ta thoát thân ra ngoài được, sư huynh ta sẽ kể cho đệ nghe kỹ càng.”

◇ ❖ ◇

Vốn Thẩm Thiên đã chuẩn bị vắt chân lên cổ chạy trốn, bỗng nhiên hổ khu hơn rung rung.

Chuyện cũ phong lưu của sư tôn và sư bá khi còn trẻ sao?

A? Thú vị đó.