Chương 659 Tòa Đế mộ này rất tà môn (1)
Nghe đạo sĩ béo kia giải thích như vậy, Thẩm Thiên cảm thấy cứ cứu người trước đã!
Dù sao, mặc dù hắn không hứng thú lắm với chuyện phong lưu của sư tôn và sư bá, nhưng nếu đạo sĩ béo này biết chuyện cũ của sư tôn và sư bá thật, thì rất có thể y cũng là đệ tử của Thần Tiêu Thánh địa.
Người một nhà gặp phải nguy hiểm, dù thế nào đi nữa bổn Thánh tử cũng không thể khoanh tay đứng nhìn đi!
Nghĩ vậy, thân hình Thẩm Thiên đã hóa thành một tia chớp màu vàng kim xuất hiện bên cạnh đạo sĩ béo.
Nắm chặt bàn tay đạo sĩ béo, toàn thân Thẩm Thiên lại hóa thành một đạo lôi đình màu vàng kim, dung hợp với hư không, rồi lô kéo đạo sĩ béo chạy theo hướng ngược lại với khí tức oán linh kia.
Lệ.
Đúng lúc này, một tiếng rên rỉ thê lương vang lên.
Cánh cửa lớn của mật thất lại một lần nữa mở rộng, ngọn lửa đen đỏ bắn ra từ bên trong.
Long~
Thái dương chân hỏa trong cơ thể Thẩm Thiên khẽ rung lên, dường như ngọn lửa này có cùng căn nguyên với nó, ẩn chứa đặc tính thái dương chân hỏa trong đó.
Nhưng so với thái dương chân hỏa chính đại trang nghiêm, hạo đãng vô thượng thì ngọn lửa đen đỏ này có vẻ tà môn hơn rất nhiều, tỏa ra một cỗ oán ý nồng đậm.
Nên nhớ, trong thiên địa, lôi đình và dị hỏa chính là năng lượng mà đại đa số oán linh tà ma sợ nhất.
Không ngờ oán linh này lại có thể nhuộm bẩn cả thái dương chân hỏa, cho dù đây cũng không phải thái dương chân hỏa thực sự, chỉ là một nhánh Kim Ô thần hỏa nào đó của thái dương chân hỏa thì hiện tượng này tuyệt đối cũng không thể tưởng tượng nổi.
Đoàn hỏa diễm này bây giờ nào có giống như thần hỏa? Nói là tà hỏa, ma hỏa cũng không quá phận!
Ngọn lửa đen này từ trong mật thất điên cuoòng tuôn ra, khí tức oán linh mới đầu còn nhàn nhạt, chỉ trong chốc lất đã tăng gấp hàng trăm ngàn lần.
Thẩm Thiên lôi kéo đạo sĩ béo phi tốc độn hành trong đường hầm, chỉ cảm thây sau lưng như có một tôn Tà thánh đang đuổi giết, uy hiếp từ cỗ khí tức này thậm chí còn mãnh liệt hơn cả Huyết Sát Điện Chủ lúc trước!
“Mẹ nó chứ, sư huynh ngươi chọc phải cái quỷ gì vậy?”
Khóe miệng Thẩm Thiên hơi quắt lại, tay trái lôi kéo đạo sĩ béo, tay phải điên cuồng lấy ra từng viên trận thạch đặc thù ném ra sau lưng.
Oành!
Đại trận Thần Tiêu lôi đình phiên bản đơn giản hóa hình thành sau lưng, hỗn nguyên lôi đình màu vàng kim từ trong thân thể Thẩm Thiên tuôn ra, sau khi dược đại trận kích phát thì uy lực tăng gấp bội, lao tới oán linh bên trong ngọn lửa đen kia.
Hỗn nguyên thần lôi của Thẩm Thiên tập hợp năng lượng vĩ đại vô thượng của ngũ hành kỳ vật, còn mạnh hơn cả hỗn nguyên thần lôi.
Huống chi còn có đại trận lôi đình tăng phúc, quả thực uy lực hoàn toàn không thua gì đòn tấn công của cường giả cấp Thiên tôn, cho dù cường giả Thiên tôn tối đỉnh cũng không dám nhìn.
Nhưng có vẻ như oán linh trong ngọn lửa màu đỏ không hề để tâm đến hỗn nguyên thần lôi này, vẫn mạnh mẽ xộc thẳng tới phía Thẩm Thiên và đạo sĩ béo.
Quả thực hỗn nguyên thần lôi và ngọn lửa màu đen vừa va chạm đã tách ra được không ít oán linh ra khỏi ngọn lửa và tịnh hóa nó.
Nhưng so với ngọn lửa oán đỏ thẫm vô tận kia, số lượng hỗn nguyên thần lôi thực sự quá ít, căn bản chỉ là hạt cát trong sa mạc.
Chẳng mấy chốc, đại trận Thần Tiêu lôi đình đã bị ngọn lửa đen đỏ kia triệt tiêu hết, cái bóng trong ngọn lửa đột nhiên xòe hai cánh ra, hóa thành một đạo hồng triều đỏ như máu đánh tới Thẩm Thiên.
“Sư đệ sư đệ, nhanh lên một chút cho ta, chỉ cần ngươi tranh thủ cho ta một chén trà thời gian, chúng ta liền có thể thoát khốn.”
Hiện giờ thịt mỡ toàn thân đạo sĩ béo đều run rẩy lên, y vội vàng móc một viên ngọc bội màu tím từ trong ngực ra, trên đó khắc rõ trận văn vô cùng huyền diệu.
Nhưng những điểm mấu chốt trong trận văn kia đều không trọn vẹn, có vẻ như đang ở trạng thái “nửa kích phát”.
Chỉ cần khắc bổ sung thêm những nơi còn thiếu trên này là có thể kích phát lệnh bài, từ đó phát động ra sức mạnh vĩ ngạn từ ngọc bội kia.
“Sư huynh, ngươi xác định là có thể tin được sao?”
Khóe miệng Thẩm Thiên hơi quắt lại, đạo sĩ béo này nhìn thế nào cũng không giống như gia hỏa có thể dựa dẫm vào được.
Người ta đường đường là oán linh cấp Thánh, không ngoan ngoãn ngủ ngon trong Đế mộ lại nhất định có chết cũng phải đuổi theo đạo sĩ béo này không buông tha, thù gì oán gì đây chứ?
Ngươi đó, chẳng lẽ ngươi đã đóng gói quan tài của người ta mang đi sao?
Đạo sĩ béo vừa khắc họa trận pháp trên ngọc bội cực nhanh vừa đáp: “Sư đệ yên tâm đi, sư huynh ta là trộm mộ chuyên nghiệp tám trăm năm rồi, có cảnh tượng hoành tráng nào chưa từng thấy chứ? Chỉ là oán linh thôi, chuyện nhỏ.”
Ầm.
Y vừa dứt lời, một ngọn lửa đỏ đen bùng vút qua đầu y.
Thẩm Thiên nhanh tay lẹ mắt bắn ra một đạo hỗn nguyên chưởng tâm lôi, miễn cưỡng cũng đánh nát được ngọn lửa này.
Nhưng phần lửa dư vẫn tản ra khắp nơi, một phần bắn trúng dưới hông đạo sĩ béo kia, chớp mắt đã lan rộng.
Oa oa oa….
Đạo sĩ béo nhảy dựng lên, suýt nữa ném luôn cả ngọc bội trong tay ra ngoài: “Sư đệ, ngươi ổn định một chút đi!”
“Ghê tởm. Nếu là kim ô thần hỏa thực sự, Đạo gia ta đúng là chẳng thể làm gì, chỉ là một oán linh chi hỏa dị biến mà thôi, còn chưa làm gì được Đạo gia đâu!”
Oa oa oa…
Đạo sĩ béo vừa kêu oai oái vừa bắt đầu thi pháp: “Nước tiểu đồng tử đệ nhất khắc tinh của tà ma, xem pháp bảo của Đạo gia ta đây!”
Vèo.
Trước cái nhìn trân trối nghẹn họng của Thẩm Thiên, không ngờ ngọn lửa đen đỏ dưới hông của đạo sĩ béo kia dần dần bị dập tắt thật.
Nhưng chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi này, đạo bào của y cũng đã bị thiêu rụi hoàn toàn, chỉ còn một cái yếm lót và quần cộc đỏ là sót lại.
Hiển nhiên cái yếm lót và cái quần cộc này không phải thứ bình thường, cho dù bị hỏa diễm cấp Thánh đốt cũng không hư hao mảy may.