← Quay lại trang sách

Chương 488 Chủ nhân, ta thật sự không làm cái gì hết á

Một lát sau!

"Nhanh lên!"

"Tốc độ phải nhanh nữa lên!"

"Nhất định phải đuổi theo kịp hắn cho ta!"

Lúc này, hai cái chân chia nhau giẫm lên trên lưng và trên đầu của Triệu Ngọc Cường, Diệp Nhất nắm lấy một sợi dây thừng đang được Triệu Ngọc Cường ngậm ở trong miệng hưng phấn hô to ở trên không trung!

"Mẹ nó!"

"Mẹ nó, đừng có chơi ta như vậy!"

"Coi ta là Thần thú tọa kỵ thì cũng thôi đi, nhưng mẹ nó ít nhất ngươi cũng phải nói cho ta biết là đang đuổi theo ai chứ, một hai kêu ta phải đuổi theo, chẳng lẽ bắt ta phải đuổi theo không khí hay sao hả?"

Lúc này, Triệu Ngọc Cường đang phi hành với tốc độ cao ở trên không trung giống như là siêu nhân, cả người đều muốn điên rồi, nếu như không phải hắn không thể đánh lại được đối phương thì mẹ nó hắn đã tự sát từ lâu rồi, không thể khi dễ người ta như vậy!

"Rốt cuộc thì người này là ai?"

"Tại sao hắn lại cứu ta?"

"Hơn nữa hắn còn làm nhục Triệu Ngọc Cường như vậy để báo thù cho ta, chẳng lẽ hắn có ý tưởng gì đó đối với ta hay sao?"

Nhìn thấy Diệp Nhất đẹp trai mê người đang đứng trên người của Triệu Ngọc Cường ở trên không trung, lúc này, ở dưới mặt đất Sở Tâm Nguyệt cũng rơi vào trong trạng thái hoa si!

"Thời gian không sai biệt lắm!"

"Nếu còn tiếp tục chơi như vậy nữa thì sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc của ta!"

Nghĩ đến đây, trong nháy mắt sắc mặt Diệp Nhất trở nên lạnh lẽo như băng, sau đó chân phải đột nhiên dùng sức, trực tiếp đạp Triệu Ngọc Cường đang ở dưới chân mình rơi xuống đất!

Oanh!

Theo một tiếng vang thật lớn vang lên, Triệu Ngọc Cường cũng máu me khắp người, bò từ trong cái hố tràn đầy bụi đất ra ngoài!

"Vốn định giữ lại một mạng cho ngươi!"

"Nhưng mà ta hoàn toàn không ngờ được là ngươi lại vô tích sự như vậy, thậm chí ngay cả hắn mà ngươi cũng không đuổi kịp, nếu đã như vậy thì ta còn giữ ngươi lại để làm gì nữa chứ!"

Theo giọng nói tràn đầy bất mãn của Diệp Nhất vang lên, Triệu Ngọc Cường mới bò từ trong cái hố ra ngoài, còn chưa kịp hiểu là chuyện gì đã xảy ra thì đã nhìn thấy một đạo kim sắc đao mang từ trước mắt hắn chợt lóe lên, khi ý thức của hắn sắp tiêu tán, Triệu Ngọc Cường hét lớn ở trong lòng: "Vương bát đản, mẹ nó, rốt cuộc là ngươi muốn cho ta đuổi theo ai đó, đến chết cũng không để cho ta chết được một cách rõ ràng!"

"Cảm tạ đại nhân đã xuất thủ cứu giúp!"

Lúc này, Sở Tâm Nguyệt cũng đi tới trước mặt Diệp Nhất, sau đó tràn đầy cảm kích lên tiếng nói.

"Ừm?"

"Ngươi cám ơn ta làm gì?"

"Ta giết hắn là chỉ vì muốn tìm một chút niềm vui thú cho ta mà thôi, mà lần này mục đích chủ yếu ta đi ra đây chính là đến đây để bắt cóc ngươi đó!"

Nghe được Sở Tâm Nguyệt nói như vậy, Diệp Nhất lại khẽ nhíu mày nói ra mục đích chuyến đi lần này của mình.

???

Không phải tới cứu ta?

Mà là đến bắt cóc ta hay sao?

Nghe được Diệp Nhất trả lời mình như vậy, Sở Tâm Nguyệt trực tiếp đứng ngẩn ra ngay tại chỗ, chuyện này hoàn toàn không giống với những gì mà nàng đang nghĩ!

Vô số năm qua, rốt cục cũng xuất hiện được một nam nhân khiến cho nàng vừa lòng, kết quả người ta đến đây là để bắt cóc nàng?

Chờ chút!

Đúng lúc này, Sở Tâm Nguyệt bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó vội vàng nhìn về phía Diệp Nhất lên tiếng hỏi: "Đại nhân, vậy, vậy người muốn cướp tiền hay cướp sắc vậy?"

???

Thần mẹ nó cướp tiền hay là cướp sắc?

Mẹ nó, ta phụng lệnh chủ nhân của ta tới đây bắt cóc ngươi để đi thu đồ đệ!

Chú ý tới ánh mắt mà Sở Tâm Nguyệt đang nhìn về phía mình càng ngày càng không đúng, Diệp Nhất thừa nhận thời khắc này hắn bắt đầu luống cuống!

...

Thượng giới, Đệ Thất Tiên Vực, Không Linh Thành!

Trong phòng khách của quán rượu!

"Mẹ nó!"

"Ngươi bình thường một chút có được hay không, mẹ nó, đừng có nhìn ta như vậy nữa!"

Phát hiện Sở Tâm Nguyệt vẫn dùng ánh mắt hàm tình mạch mạch mà nhìn mình, lại nhìn thấy Diệp Phong đang dùng ánh mắt khác thường mà nhìn mình, giờ phút này, Diệp Nhất cả người đều muốn điên rồi, bây giờ hắn rất muốn nói với Diệp Phong một câu: "Chủ nhân, ta thật sự cái gì cũng không có làm hết!"

"Diệp Nhất!"

"Đây là tình huống như thế nào?"

Một lát sau, Diệp Phong trưng ra vẻ mặt cười như không phải cười mà nhìn Diệp Nhất lên tiếng hỏi thăm.

"Chủ nhân!"

"Ngươi nghe ta giải thích đi, không giống như những gì ngươi đang nghĩ đâu!"

"Ta nói là ta muốn bắt cóc nàng, ai mà ngờ được nàng lại hỏi ta là tới để cướp tiền hay cướp sắc, câu hỏi này trực tiếp khiến cho ta bối rối không biết trả lời như thế nào, sau đó ta vội vàng đưa nàng xuống dưới này, ta thật sự cái gì cũng không có làm hết!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm như vậy, Diệp Nhất cũng thần sắc hốt hoảng vội vàng giải thích.

"Mẹ nó, tính sai!"

"Trước đó những yêu cầu mà ta nói ra vẫn còn có chỗ sơ suất!"

"Sao lại bắt được một đứa mê trai xuống chứ!"

Sau khi nghe Diệp Nhất giải thích tất cả mọi chuyện, Diệp Phong cũng bị kinh hãi, hắn hoàn toàn không ngờ được lại xảy ra tình huống như thế này!

Mẹ nó, đã bị bắt cóc rồi mà còn hỏi là người ta cướp tiền hay là cướp sắc, mẹ nó, đây là tư duy mà một người bình thường nên có hay sao?

Tạm thời cho Diệp Nhất rời đi trước, sau đó Diệp Phong cũng quay qua nhìn Sở Tâm Nguyệt nói: "Ta cho người đi bắt ngươi xuống đây chỉ có một mục đích duy nhất đó chính là muốn cho ngươi thu sư tôn của ta làm đồ đệ!"

Hả?

Sau khi nghe được Diệp Phong nói như vậy, Sở Tâm Nguyệt cũng sững sờ!

Chỉ là thuộc hạ của hắn thôi mà có thể bắt nàng từ thần giới xuống đến thượng giới, loại tồn tại như thế này đã không phải là nàng có thể tưởng tượng ra được, nhưng nàng tuyệt đối không thể nào ngờ rằng mục đích của đối phương lại là bắt nàng xuống đây để nàng thu một đồ đệ!

Một lát sau!

Sau khi Sở Tâm Nguyệt hiểu rõ ràng kế hoạch cứu vớt sư tôn lười biếng thì trên mặt của nàng cũng hiện ra vẻ giật mình, nhìn vẻ mặt thành thành thật thật của Diệp Phong, trong lòng của nàng không nhịn được mà sợ hãi than thầm: "Vốn cho rằng Diệp Nhất đó đã rất biết chơi rồi, ai mà ngờ được là Diệp Phong này càng biết chơi hơn nữa!"